Năm 15 tuổi, mình có chuyến đi đầu tiên trong cuộc đời (theo mình nghĩ đó là một chuyến đi). Hai đứa con gái. Chạy xe đạp điện hơn 35 km đi từ trung tâm thành phố Vinh tới biển Cửa Lò. Dưới cái nắng gần 40 độ của mùa hè. Xe hết điện giữa đường, đẩy bộ hơn 2 cây số. Trở về trong nhễ nhại mồ hôi và mệt mỏi đến muốn ngất xỉu. Mình đã nghĩ đó thực sự là một chuyến phiêu lưu.
Năm 16 tuổi. Mình có một ban nhạc của riêng mình. Đập phá. Rock rít. Biểu diễn này biểu diễn kia. Ngày tập nhạc tối đi hoang. Mình là đứa bé nhất trong band, còn lại toàn 8x, được đưa đi khắp nơi cùng trời cuối đất. Khám phá hết ngóc này ngách kia ở Nghệ An, ngồi trên những chiếc xe dị nhất phố, làm những điều ít đứa nào đang ở độ tuổi cấp 3 cắp đít đi học mặc đồng phục làm. Mình đã từng nghĩ nguyên tháng năm cấp 3 của mình là cả một cuộc phiêu lưu.
Năm 18 tuổi. Mình chuyển vào Sài Gòn học đại học. Thế giới xung quanh thay đổi hoàn toàn. Ai cũng nhanh nhẹn, năng động. Ai cũng có một lối sống khiến mình không thể an tâm mà ngồi yên một chỗ. Thế là mình bắt đầu những chuyến đi thật sự, ngắn và gần thôi, một phần để phục vụ cho ngành Du Lịch đang học, một phần để thỏa mãn cái ham muốn khám phá vạn vật xung quanh. Hà Tiên – Kiên Giang là vùng đất xa nhất lúc bấy giờ mình đặt chân tới. Được ăn ngủ với dân trên đảo, câu mực đánh cá, bơi giữa biển xanh cát trắng hoang sơ, trèo lên hải đăng cao vút hát hò ầm trời,..Và tất nhiên, đối với mình đó đã là cả một cuộc phiêu lưu, và sau đó kéo theo cả những chuỗi phiêu lưu nhỏ bé khác.
Năm 20 tuổi. Mình quyết định dành nguyên 3 tháng hè. Chất (đúng nghĩa chất) ba lô lên và thực hiện chuyến đi dài nhất một mình đã ấp ủ từ bấy lâu: Xuyên Việt. Mình gặp hàng trăm khuôn mặt mới lạ. Nói chuyện với họ, ở cùng họ, ăn cùng họ, được giúp đỡ bởi họ, và sau này, trở thành những người tri kỉ qua những câu chuyện phiếm về những trải nghiệm ngoài kia. Mình đã được thật sự bước ra ngoài, hít thở, lăn lê với từng ngóc ngách của từng vùng đất mình đi qua. Đối với mình, chuyến đi này, đã, và sẽ mãi là cuộc phiêu lưu đáng nhớ nhất của cuộc đời. Và mình đã từng coi nó là cuộc phiêu lưu lớn nhất quãng thanh xuân của mình cho tới bây giờ.
Năm 22 tuổi. Mình rẽ hướng công việc sang một vai trò hoàn toàn mới, một công việc cho mình cơ hội được đi nhiều hơn, cọ xát với con người nhiều hơn, và bù lại lượng kiến thức và trải nghiệm cần được bồi đắp cũng nhiều hơn gấp bội lần. Mình lao vào làm như một con thiêu thân, dẹp gần như toàn bộ những sở thích và mối quan tâm của bản thân sang một bên, và chấp nhận đánh đổi một số thứ để được lăn lộn trong môi trường đó. Với mình, đó là cả một cuộc phiêu lưu.
Năm 23 tuổi. Mình bắt đầu nhận ra một số thứ mình có khả năng làm tốt, và một niềm hứng thú mạnh mẽ ở lĩnh vực mà mình mới bắt đầu tìm hiểu về nó. Mình kiếm ra được những đồng tiền đầu tiên từ việc blogging, và những kết quả tích cực nhất định sau 1 năm ròng rã gõ phím và chăm chút cho đứa con tinh thần của mình.
Và như bao nhiêu người khác. Mình đã có lúc chán nản, mất hết động lực để tiếp tục. Mình bị xoáy vào nỗi lo cân bằng cuộc sống giữa sở thích, đam mê và kinh tế. Mình loay hoay không biết làm gì tiếp theo. Mình phân vân giữa những chuyến đi đầy trải nghiệm, giữa sự ổn định của một công việc có thu nhập đều đặn, giữa những mối quan hệ vừa mới mẻ vừa lạ lẫm.
Mình muốn được biến giấc mơ đi bộ xuyên Đông Nam Á thành hiện thực. Mình muốn kiếm được một nguồn thu nhập ổn định để giúp mình đi được nhiều nơi hơn. Mình muốn vừa được đi, vừa được làm. Mình muốn yêu và được yêu thật nhiều. Sẽ chẳng có một điều kỳ diệu nào xảy ra để cứu giúp mình ra khỏi trận chiến ngổn ngang và những trận mưa câu hỏi cần lời giải đáp này. Ngoài bản thân mình. Mình đoán đây sẽ là chuyến phiêu lưu lớn nhất mà mình khao khát được tung hoành, được sống và trải nghiệm nhiều nhất có thể: Đi tìm chuyến phiêu lưu của riêng mình.
![[30 day writing challenge] #29: Một chuyến phiêu lưu mà Uyên rất muốn thực hiện 1 IMG 1363](https://i0.wp.com/donttravellikeme.com/wp-content/uploads/2019/11/IMG_1363-1024x768.jpg?resize=760%2C570)
Leave a Reply