Ngẩn ngơ sau khi được anh tốt bụng thả ở bến xe Đà Nẵng, Uyên thất thểu bước lại gần chiếc bus cũ kĩ gắn chữ “Đà Nẵng – Huế”, biết kiểu gì cũng sẽ có người lại chèo kéo đi xe, Uyên chuẩn bị tâm lý sẵn sàng phòng thủ. Một bác giọng rặc Huế bắn một tràng tiếng anh cũng đặc nốt chất Huế “Huế xi ti Huế xi ti, ây ti thao dần, hia hia!!”, rơi vào tình huống khó đỡ lần thứ hai, Uyên cứ thế đâm thẳng kiếm tìm những chiếc bus khác, đi loanh quanh một hồi cuối cùng cũng quay về với bác người Huế, bảo “80 ngàn hả bác, bớt nữa không ạ?”, bác tròn mắt “Ơ con người Việt à, rứa mà bác tưởng bọn tây chớ”, mình thắc mắc quài làm sao mà cứ bị nhầm là tây, chợt cúi xuống nhìn lại bản thân từ trên xuống dưới thì đúng bây giờ nhìn chẳng khác nào bọn ba lô bẩn bẩn xấu xấu, da đến ngày thứ 7 đã bắt đầu đen nhẻm lên vì ham hố phơi nắng quá đà, thảm hại không chịu được!
Là người đầu tiên trên chiếc bus đi Huế, Uyên phải ngồi đợi hơn 30′ để chờ bác tài gom khách, hơn một tiếng sau, từ việc độc tôn con xe bus Uyên đã chuyển qua bị nhồi nhét vào một bên gần cửa sổ xe cùng một bác trai đem theo cơ man nào là gà vịt khoai sắn từ quê đi, tay xách nách mang để tràn ra hết cả chỗ để chân chỗ Uyên, thế là hơn một tiếng trong suốt hành trình Uyên được tận hưởng những mùi hương lạ lùng hấp dẫn từ những thức quà quê của bác trai, Uyên và bác chỉ biết nhìn nhau bối rối cả hơn tiếng đồng hồ ấy mỗi lần vô tình ngoảnh mặt chạm ánh mắt, cơ mà Uyên lại thấy vui đến lạ, bởi những nếp nhăn trên khuôn mặt từ một người lạ trong ít giây, mùi gió bụi thổi từ cửa sổ, con đường trải dài thẳng tắp núi non, cùng cả Angus & Julia Stone trong playlist vang lên theo từng nhịp của bánh xe bus đang đồng hành cùng Uyên trên điểm đến tiếp theo với cả một sự háo hức tột cùng, đó dường như là một trong vô vàn niềm vui nho nhỏ không nói nên lời của một kẻ độc hành.
Huế là điểm đến đầu tiên Uyên có cơ hội được dùng đến Couchsurfing. Sau nỗ lực gửi request không thành từ trước chuyến đi một tuần cho một số host ở Hội An và Đà Nẵng, thì Uyên cũng đã thành công ở Huế. Host của Uyên là một chị gái Huế cực kì cực kì dễ thương, chị là Thy. Uyên cảm thấy mình là đứa may mắn nhất quả đất khi thời điểm chị Thy accept request của Uyên cũng là thời điểm chị Thy chính thức vào làm cho một hostel mới toanh ở Huế, cũng là hostel Uyên được offer hai đêm free cho những bạn trên cộng đồng Couchsurfing. Hostel có cái tên April, là tháng hostel được khánh thành, cũng là tháng bước vào một Huế thật sự – Huế của mưa.
Chủ hostel là chị Trang, cũng là một thành viên kì cựu của Couchsurfing, ngay thời điểm mở hostel, chị đã ban hành một cái deal chất nhất quả đất “Free 2 night stay for couchsurfers!”, và Uyên gần như là cái đứa mở hàng cho cái deal này, gần như thôi bởi cùng ngày Uyên đến thì có thêm hai bạn cũng là couchsurfer nữa tới, cả nam cả nữ, vui tung cửa nhà! Uyên cập bến April vào một trưa nắng gắt 38 độ, thế cơ mà Uyên chưa từng thấy hạnh phúc hơn, bởi chị Thy đã đợi Uyên cả tiếng đồng hồ và chào đón Uyên bằng một “bàn tiệc” đầy ắp bánh bột lột tôm do chính tay chị tự làm, bảo đợi Uyên đến mới dám ăn nên nguội hết cả rồi, yêu chịu không nổi!
Ở April Uyên có cả một gia đình mới từ couchsurfing, một anh bạn Việt phi xe máy từ Bắc vào Nam, hai cô bạn Pháp từ Lyon, một đôi hipster từ Tây Ban Nha đi xe máy từ Hà Nội, một đôi sửu nhi hitchhiking từ Thổ Nhĩ Kỳ tới Việt Nam (hai bạn ý lúc đến hostel là bằng taxi, sau hỏi ra mới biết là hitchhike được cả anh taxi luôn haha) và một đôi trẻ người Đức (sau này thành bạn hát hò cùng Uyên hehe), hostel lúc ấy cứ như tổ đội vô gia cư tầm cỡ thế giới vô tình gặp nhau ở cái đất Huế bé tíu tiu, thế mà lại cứ đầy ắp tiếng cười, tưởng chừng như gặp nhau từ cả kiếp trước.
Đến với Huế Uyên chẳng mong gì hơn bằng việc đi cho bằng hết, nhìn cho bằng hết những cái Huế nhất ở Huế. Uyên lại cảm thấy Uyên là người may mắn nhất quả đất, bởi nguyên hai ngày sau đó, Uyên được một local guide chính hiệu người Huế, đẹp trai ngời ngời, là hướng dẫn viên bán thời gian ở Huế, và cũng là bồ “bán thời gian” của chị Thy, dắt đi “mở mắt” từng ngóc ngách ở Huế. Chưa bao giờ Uyên cảm thấy một cái bàn thờ chứa đầy di ảnh của 13 đời vua Nguyễn nó lại đẹp đến như thế, cho đến khi Uyên nghe anh trai thổi hồn vào từng câu chuyện đằng sau những bức ảnh đó bằng cái giọng Huế ấm ngọt thanh thoát đến lạ lùng.
Anh sẵn sàng bỏ nguyên một ngày quần hết cái Đại Nội chỉ vì anh bảo “đã theo hướng dẫn viên rồi thì học cho hết hí, anh quần cho mi cả buổi mi học ọ luôn (translate: đã theo hướng dẫn viên rồi thì học cho hết nhé, anh dập cho mày cả buổi mày học cho chết luôn). Uyên lại tặc lưỡi “chơi luôn!”, kết cục cả một ngày hôm đó và nửa ngày hôm sau, Uyên ăn ngủ với cái Đại Nội và ba cái lăng, đến nỗi sau này khi quay lại sau một năm, Uyên vẫn còn cảm giác ngờn ngợn ngán ngẩm, nhưng từng chút kỉ niệm tiếng cười lưu lại ở đó thì vẫn luôn khiến Uyên mỉm cười mỗi lần nhớ lại. Hai bạn Pháp và anh bạn Việt bị Uyên và anh lôi đi cùng cũng siêng năng đu theo, chịu khó căng mắt rướn cổ ra chờ thông tin dịch lại từ Uyên sau mỗi lần Uyên nghe được thông tin mới từ anh trai, năm con người cứ thế xông pha hết ngách này ngóc kia dù mồ hôi mồ kê đầm đìa.
Huế không được dễ thương như Đà Nẵng, bởi Huế tiễn Uyên đi bằng những cơn thịnh nộ của cái đứa con gái ẩm ương mang tên Mưa Huế. Mà em ý không chịu tiễn bình thường đâu, phải tiễn theo kiểu Huế pha Sài Gòn em ý mới chịu cơ. Ngày cuối Uyên quyết định đi thưởng núi ở Bạch Mã, rủ thêm đôi bạn nghịch ngợm người Đức cùng anh người Việt, chị Thy và anh bồ Thy, bỏ hai bạn Pháp ở nhà bởi hai bạn ý có việc riêng, sáu con người ba chiếc xe, đâm thẳng về Bạch Mã. Chuyến đi sẽ kết thúc trong sự khô ráo và êm đẹp nếu sáu con người này không nổi hứng điên rồ lên đi tìm thấy cho bằng được con thác Đỗ Quyên – điểm đẹp nhất và cũng là điểm gần như xa nhất trong khu vực Bạch Mã.
Quãng đường đi tìm thác đó sẽ không là gì nếu không có sự xuất hiện của em gái mưa đỏng đảnh mang tên Huế Sài Gòn. Ẻm Huế vì ẻm dai kinh khủng dẳng, ẻm Sài Gòn bởi ẻm bất chợt hơn cả lũ gián trong nhà tắm nhà Uyên mỗi đêm. Đỗ Quyên chưa bao giờ xa đến thế, khó với đến thế trong vòng vỏn vẹn ba mươi phút, em Huế Sài Gòn đùng đùng dội thẳng cơn phẫn nộ lên sáu con người trong hoàn cảnh không có một thứ gì đem theo có thể chống được nước, giữa rừng thẳm lạnh buốt cảm như 15 độ C trong khi nhìn xuống dưới chân núi vẫn nắng chang chang. Đường đến thác Đỗ Quyên trong những đoạn đường cuối cùng xuất hiện một đoạn bậc thang sắt đã tan nát thủng lỗ chỗ, cả bọn nhìn nhau đắn đo không biết có nên đi xuống nữa không, bởi bây giờ nếu đi xuống thì khi phải đi lên lại sẽ là một sự đánh đổi không mấy đáng thử, bởi lúc đó mưa rừng lại bắt đầu dội xuống nặng hơn, lạnh hơn, đễn nỗi tay vịn đoạn thang cuối cùng cũng lăn ra long lóc dưới đất.
Uyên vẫn là cái đứa lì lợm cứng đầu không chịu khuất trước cảnh đi bộ mòn gót mà không nhìn thấy được thác, hô toáng lên trong cảnh mồm ngập nước mưa “lỡ rồi đi thôi!”. Cái hăng đánh chết cái dại, xuống tới nơi thì em thác Đỗ Quyên xinh đẹp chỉ còn được thấy một nửa, bởi nửa còn lại của ẻm đã bị cả tấn cây che phủ do cơn mưa đánh sập xuống. Thất vọng tràn trề, cả đội quay đầu lại trở về trong đầu chửi thề cái con mắc dịch tên Huế họ Sài Gòn. Lặn lội giữa cơn mưa giông ngược chiều gió, cả đội chật vật leo lên tìm đường về lại điểm xuất phát, khoảnh khắc đặt chân về đến con đường mòn vừa đúng lúc cơn mưa tạnh, cả lũ hét toáng lên “Let’s go back to the waterfall!”, mọi người vỡ òa lên cười sung sướng trong cái sự mỉa mai hài hước của câu vừa rồi mà trong lòng thấy sảng khoái lạ thường, đó luôn là cảm giác mình có được mỗi lần trở về từ núi rừng sông suối, mặc mệt mỏi đau đớn, cảm giác chinh phục được thiên nhiên luôn là cảm giác tuyệt vời nhất.
Đêm cuối ở Huế, cả gia đình April quây quần tổ chức tiệc lớn chia tay các bạn couchsurfers lên đường tiếp tục hành trình, ai cũng hồ hởi xắn tay vào bếp nấu bún bò Huế, mấy bạn Tây lăng xăng đi siêu thị kiếm cho bằng được bia Bỉ về mời các bạn Việt uống thử, anh bạn người Đức thì lân la phục vụ ca múa nhạc quần chúng, nào đàn nào loa nào máy. Cũng từ sự kiện này mình mới có thêm bạn cùng gu nhạc, vừa bật lên bản There’s too much love của Bella and Sebastian một cái, cả lũ nhảy dựng lên hét hò lắc lư, cảm tưởng như vừa tìm được đồng đội âm nhạc thất lạc bấy lâu nay.
[youtube https://www.youtube.com/watch?v=Jr4930v0yJI]
Bonus bản There’s too much love cho các bạn nghe, bản nhạc yêu thích nhất mọi thời đại của mình! Uyên và chị Trang host của April đêm hôm đấy ngồi lại trò chuyện tới khuya, tỉ tê mọi thứ trên đời về du lịch, về những dự định của chị, cả của Uyên, cả của April. Chị nhẹ nhàng bảo Uyên rằng sau này nhỡ có chán đi rồi thì về đầu quân cho chị, Uyên cũng nhẹ nhàng bảo lại là thế thì chị cho phép em về đầu quân theo mùa được không, mùa nào mưa to nhất em về mùa nấy, để mỗi lần em đi em còn thấy nhớ nhung để mà quay về.
thank you so much for this awesome internet site me and my kin admired this content and perceptiveness
thank you so much for this impressive web site me and my sept best-loved this message and sixth sense
thank you so much for this awe-inspiring web site me and my class favored this message and perceptiveness