“Khi Uyên nói “để lại một nửa con tim”, thì nó sẽ như thế này: để lại một nửa con tim và con tim chỉ còn một nửa.”

Với chuyến hưởng rừng Bạch Mã cùng em Huế Sài Gòn, điện thoại của Uyên chính thức sập năng lượng cùng cơ man nào là dấu tích yêu thương từ ẻm mang tên NƯỚC MƯA. Hết cách chữa ở Huế, Uyên mang theo điện thoại với hy vọng vô vọng là có thể chữa được khi tới Quảng Bình – nơi có papa và mama đang dang rộng vòng tay chào đón Uyên về căn nhà thứ hai của mình.

Quảng Bình là vùng đất chả xa xôi gì so với quê Uyên, thế nhưng Uyên chỉ chính thức đặt chân đến nơi đây lần đầu tiên khi có papa và mama kéo Uyên vào chơi 5 năm trước, đó là ngày Buffalo Hostel của pa và ma thai nghén bấy lâu ra đời, Uyên khi đó mới chỉ là một đứa học sinh cấp 3 đầy hứng khởi trước lời mời của một người có chung niềm đam mê âm nhạc đến ca hát mở màn cho ngày Buffalo xuất hiện, và cho đến 3 năm sau đó quay lại, đó đã là căn nhà thân thương thứ hai.

Ngày đầu tiên đặt chân tới Quảng Bình, Uyên tức tốc đem em điện thoại đi sửa ngay lập tức. Cả papa và Uyên chạy tới chạy lui chỉ để cứu vãn một con iphone 4 sắp gần đất xa trời và là tài sản to lớn nhất của một đứa sinh viên nghèo kiết xác vác thân đi du lịch trong vòng hai tháng, Uyên như chết đi sống lại mỗi lần chìa máy ra thì người ta quăng cho một câu không thương tiếc “Mua máy mới đi em ơi, sửa con này chi nữa cho tốn kém”, Uyên mà có tiền Uyên cũng tậu ngay một em mới, cơ mà khổ nỗi tài sản Uyên có trong người móc ra hết có lẽ còn chưa đủ mua nổi nửa cái điện thoại mới, Uyên đành cúi đầu ngậm ngùi nhìn em điện thoại đơ ra một cục không có dấu hiệu hồi sinh. Papa thấy Uyên quay cuồng với con điện thoại ghẻ thế là dắt xe chở Uyên đi qua chỗ mấy thằng đệ của papa (papa nói) để sửa kiểu “tạm”,  thế là Uyên sau đó sống hết kiếp với em nó trong tình trạng lúc chết lúc sống, không biết khi nào thì hồi sinh hoàn toàn.

Buồn như chó chết con, papa và mama quyết định đưa thêm cho Uyên niềm vui trong suốt gần 2 tuần sau đó, 2 tuần đó đơn giản là 2 tuần đẹp nhất trong cả cuộc hành trình của Uyên, 2 tuần chính thức khiến Uyên bỏ lại một nửa con tim.    

Uyên thực sự bắt đầu hành trình khám phá Quảng Bình bằng chuyến công du cùng tổ đội khách ở Buffalo hostel, mama và papa sợ Uyên cô đơn lẻ bóng nên kéo Uyên đi một tour với các thành phần ba lô ở hostel về Phong Nha. Trên bus Uyên là đứa Việt duy nhất lộ ra sau khi chị lead điểm danh quốc tịch từng người. Hỏi tới “Việt Nam”, mình mau mắn dơ tay “Me, the only Vietnamese!”, thế là cả xe bật cười theo quán tính, một bạn người Anh còn quay qua bảo “I’ll take care of you!” lol, vậy là Uyên yên tâm không lo bị bỏ rơi một mình. Lịch trình ngày hôm đó cả nhóm đi đến Hang Tối và Động Thiên Đường, động Thiên Đường thì gần như du lịch hóa bằng động Phong Nha, nhưng độ đẹp của động thì không chê vào đâu được, nó gần như là phiên bản “không nước” của động Phong Nha, là động khô dài nhất Đông Nam Á, đây cũng là một trong những động khô đẹp nhất mà Uyên từng đặt chân tới.

Tour dong Thien Duong Vietravel 11
Động Thiên Đường đẹp hơn cả Thiên Đường ở Phong Nha

Sau khi khám phá động Thiên Đường, cả nhóm tiến về khu vực Zipline để đu qua hang tối, zipline ở thời điểm đó đã bắt đầu cực kì nổi ở Việt Nam, và Quảng Bình dường như là nơi khởi điểm của Zipline lúc đó. Uyên háo hức cùng các bạn mặc đồ bảo hộ và áo phao, bởi zipline đu qua con sông chày, con sông có nước trong xanh và đẹp nhất Uyên từng thấy ở khu vực miền Trung này. Thường thì mọi người sau khi đu zipline qua sông tới Hang tối sẽ chèo thuyền Kayak để vào tận trong hang, nhưng nhóm Uyên quyết định bơi hẳn hơn 1 cây số nhờ tinh thần bất diệt của chị leader.

hang toi dark cave
Đường vào hang tối sau khi bơi ngập mặt
Du lich song chay hang toi mytour 24
Tắm bùn trong hang tối

Uyên là một đứa bơi siêu ngu, là sản phẩm từ lò luyện bơi Tôn Đức Thắng nơi lấy bơi ếch ra làm một trong những tiêu chuẩn để được ra trường, vì thế nên bơi ếch là thứ duy nhất Uyên biết, và cũng là kiểu bơi chậm chạp nhất trong các kiểu bơi. Lượt đi Uyên ngon lành cành đào bơi dễ dàng cùng mọi người tiến vào hang, nhưng đến lượt về thì Uyên phải nhờ mấy anh bảo hộ kéo về đoạn còn lại, thiệt xấu hổ không còn lỗ nào chui. Sau khi mọi người lầy lội tắm bùn trong Hang Tối (trong Hang Tối có siêu nhiều bùn khoáng), tất cả tụ họp lại đánh chén và kết thúc hành trình nửa ngày bằng một chầu nhậu Cô Ca mix vodka đã đời.

Tối ngày hôm đó, papa và Uyên kéo nhau ra ban công hostel lai rai bia bọt hóng gió phóng tầm mắt ra biển Nhật Lệ, papa vẫn như lúc nào, lại lôi guitar ra vẩy những bài độc quyền của cả hai ba con, chưa có ai có thể đệm cho Uyên Jar of heart hay được như papa, cũng chưa có ai mỗi lần đệm cho Uyên hát lại có cái sự trao đổi ánh mắt tình như papa – điều mà mỗi người hát và người đàn đều mong muốn có được.

Uyên còn nhớ ngày nào ba con mới quen nhau, Uyên bẽn la bẽn lẽn ngồi bên dưới nhìn papa đánh đàn dưới ánh đèn mờ ảo, phất phơ mái tóc dài đầy chất nghệ, cả cái phong thái lúc đánh đàn không lẫn đi đâu được, rồi sau đó Uyên được giới thiệu với papa, rồi Uyên lên vừa đàn vừa hát nhằm gây ấn tượng mà tay cứ run cầm cập vì có người master guitar vừa trình diễn trước mình, ấy thế mà sau đó Uyên với papa lại thành hình với bóng, người hát người đệm người hứng người tung, cảm xúc chưa bao giờ thăng hoa hưng phấn hơn, và giờ đây năm năm sau đó, papa và Uyên lại được sống lại trong cái cảm xúc khó tả ấy một lần nữa.

Và cũng nhờ buổi đêm hôm ấy, Uyên và papa quyết định phải tìm lại cái cảm xúc ấy cho thật trọn vẹn, bằng cách bắt đầu hành trình gắn âm nhạc vào mọi ngóc ngách của Quảng Bình, Uyên và papa cứ thế mà chạy theo tiếng gọi con tim, và cả cái tình của xứ Quảng Bình nắng gió. “Lái xe ra Phong Nha chơi hè!” – Papa đưa ra cái rụp một đề nghị mà Uyên luôn luôn sẵn sàng gật đầu đồng ý vào một buổi sáng nắng chói chang dù chỉ mới 8h sau khi đánh chén nguyên một dĩa bánh mì ốp la và một cốc smoothie to bự do anh Hiếu dễ cưng – đầu bếp ruột của Buffalo làm. Papa và Uyên hí hửng chạy ra ngoài check lại cục sắt Winn Yahama từ đời tám hoánh để lại, Uyên không muốn nhưng vẫn tỏ rõ sự hoài nghi với ẻm trong trường hợp gặp ổ voi ổ chó ở cái xứ này, chỉ mong ẻm không long vít giữa đường.

Xong xuôi, papa và Uyên cắp nách em ukulele và một em loa, đủ đầy, lên đường. Trước khi chính thức tiến vào tuyến đường mòn, 2 ba con thấy thiếu tí nhạc, thế là papa chơi lớn, gắn nguyên quả loa trước đầu xe, play nguyên quả list yêu thích kinh-khủng-khiếp của Uyên và cả của papa – Angus and Julia Stone. Hai ba con tiến thẳng về Phong Nha, cóc để ý mọi người nhìn, đầu vẫn lắc, miệng vẫn cười.    

Bài hát yêu thích nhất mọi thời đại của Uyên và Papa

Uyên và papa chốt deal bỏ qua các thể loại động vì đã quá ngán, đâm thẳng về làng Bồng Lai. Làng Bồng Lai nằm sát vách khu Phong Nha – Kẻ Bàng, là một khu vực dân cư khá thưa thớt, chưa phát triển nhiều về du lịch như con mãnh hổ của du lịch Quảng Bình bên cạnh. Do không có quá nhiều dịch vụ và khách du lịch đến đây, làng Bồng Lai còn giữ được nét đẹp nguyên thuỷ, hoang sơ hơn cả những khu vực khác của Quảng Bình.

Ở đây, điều thú vị nhất hiện hữu là quán The Pub with cold beer của hai vợ chồng địa phương mở ra một cách cực kì tình cờ cách đây 4 năm, khi mà du lịch Quảng Bình chưa quá rầm rộ sau sự kiện King Kong và Sơn Đoong, làng Bồng Lai hầu như chưa có ai biết đến. Những thông tin này Uyên hoàn toàn tìm hiểu chỉ sau khi trở về từ đây, bởi thời điểm Uyên và papa bước chân tới đây đều hoàn toàn là tình cờ và chẳng có kế hoạch gì trước. Uyên thắc mắc và thấy ngộ ngộ khi lần đầu tiên nhìn thấy chiếc bảng gỗ cũ kì được viết lên năm chữ đen bằng than “The Pub with cold beer”, nghĩ trong đầu bảo “hay ghê, giữa cái chốn khỉ ho cò gáy này tự dưng có một cái pub mọc lên, đã vậy còn xài cái kiểu tiếng anh kì cục (điều mà Uyên luôn bắt gặp mỗi lần đi du lịch)”.

Papa và Uyên tạt vào nghỉ chân thì chợt nhận ra là chỗ này cực kì nổi tiếng đối với dân balo ở đây, nào tour tuyến bằng xe máy hay các trekkers đều dừng lại nghỉ chân tại đây. Uyên và papa sau khi rời đi đã đồng ý ở đây có gà, cơm và bia ngon nhất từng được nếm. No nê sảng khoái, hai ba con Uyên tiếp tục lên đường cách đó 3km đi đuổi lợn rừng, và dừng lại điểm ngắm cảnh thật sự của làng Bồng Lai – địa điểm yêu thích nhất trong cả chuyến đi của Uyên.

Ngoằn ngoèo băng qua rừng cây và đường đất, Uyên và papa cuối cùng cũng tới được điểm ngắm đẹp nhất của làng Bồng Lai. Điểm đó được khai thác cũng bởi một đôi vợ chồng ở đây, được giăng xung quanh những chiếc võng gần như trên cao cách xa mặt đất sông suối để mọi người có thể vừa nằm vừa có thể ngắm hết view của núi rừng ở đây.

Tức cảnh sinh tình, ba con Uyên đóng cọc làm ngay một mini show cha và con cùng núi rừng, Uyên chạy đi mượn anh chủ quán guitar cho ba, còn Uyên chơi uku, hai ba con cứ thế nghêu ngao, hễ hát tới bài nào quen quen, mấy người xung quanh ở cùng cũng đu theo hát với theo, thế là lại có thêm khán giả, Uyên và papa hem có bị quê mà tủi tủi hát một mình. Vậy là sứ mệnh hát dạo bước đầu thành công, hát với núi rừng sông suối: checked.  

Phút tức cảnh sinh tình ngẫu hứng của hai ba con

Giang nắng nguyên một ngày đã đời, hai ba con xách xác về tới Buffalo, chưa chịu mệt, còn về kéo thêm hai thằng Nguời Anh mũi lọ đi biển Đá Nhảy. Chốt deal lần nữa cái rụp, 4 con người lại phóng ra Đá Nhảy, sau xe vác theo nguyên thùng đá chất đầy bia cứ như đi tải đạn tiếp thực trên đường mòn năm 54, bất chấp mọi thứ xung quanh. Lần này hoành tráng hơn, papa xách theo thêm em guitar, mở nguyên live show A Đê Lê, bắt hai thằng mũi lọ ngồi làm khán giả, Uyên vừa hát vừa gật gù, quay qua thấy hai thằng nó ngồi nghe cũng gật gù vẻ mặt tâm đắc, nghĩ bụng “may quá chắc nó phê bia rồi nên có vẻ nó thấy hay lol”, papa thì vẫn cứ phiêu diêu múa ngón, Uyên thì vẫn cứ chạy đua theo hơi gió biển, 2 đứa kia thì vẫn cứ lắc lư. Thế là sứ mệnh hát dạo lại cuốn theo chiều gió, hát với biển: checked.  

Đến đó vẫn chưa cam, papa và Uyên quyết chơi lớn trước khi Uyên đi, làm nguyên một mini show ngay trước Buffalo cho bà con làng xóm nghe chơi, tiện thể dâng tặng mấy thằng tây mũi lọ ít thứ mới mẻ để thưởng thức nhằm lôi kéo bọn nó ra cái vòng luẩn quẩn suốt ngày chè chén pooling các thứ qua ngày, nhìn bọn nó sinh khí Uyên cũng phải chùng xuống và nhìn lại bản thân xem mình có thảm hại như bọn nó không, nhưng nghĩ lại thì thấy mình quá bậy, trước khi đi đã dặn cái đầu phải trống, không được phán xét, cơ thế mà vẫn cứ có những phút giây yếu lòng đến vậy.

Hai ba con cũng chẳng chuẩn bị gì nhiều, chỉ kéo anh em nhạc nhẽo của pa đến góp giọng chung vui, anh chị staff trong quán thì lăng xăng pha nước, viết bảng thông báo đêm nhạc tối hôm đó. Cái hostel bé bé nằm lọt thỏm giữa Đồng Hới tối đó rôm rả bất thường, ai đi qua cũng nhìn, bởi nó là thứ sáng nhất, lung linh nhất và đầy ắp tiếng cười tiếng nhạc nhất thành phố đêm hôm đó. Hát cho nguyên cái Quảng Bình bé bé xinh xinh: Checked.  

2 tuần ở Quảng Bình được gói gọn lại trong 2 phút

Hả hê với bao nhiêu là thính đã thả lại chốn này, Uyên cuối cùng cũng mãn nhãn yên tâm để xách thân tiếp tục Bắc tiến. 2 tuần trong hành trình 2 tháng cho một địa điểm không phải quá nhiều cũng không phải ít ỏi, nhưng chưa bao giờ Uyên rời đi nơi nào mà Uyên phải tốn công nhớ nhung lưu luyến bịn rịn như ở nơi đây, bởi Quảng Bình xấu tính quá, tham lam quá, thích giấu tim con người ta để người ta phải có cớ quay lại tìm. Bây giờ Uyên chính thức chỉ còn một nửa con tim để tiếp tục lên đường, về với nơi con tim nguyên vẹn ra đời, là nhà – Nghệ An.

IMG 0108 EFFECTS 1
Đón ánh bình minh hoàn hảo cuối cùng trước khi tạm biệt Quảng Bình

4 bình luận

Leave a Reply