Cái nắng chói chang đến cháy da thịt của mùa hè tháng sáu ở cái xứ bắc trung bộ bắt đầu phát huy hết công lực vào đỉnh điểm trưa 12h, cũng là giờ Uyên đây chọn làm giờ xuất phát nướng thịt trên đường. Đoạn đường quốc lộ nối từ địa phận Vinh đi Thanh Hóa có lẽ sẽ rất đẹp trong mắt Uyên nếu như những đợt gió Lào và cái bỏng rát của mùa hè xứ này không ùa đến hành hạ Uyên như thế, và thế là Uyên cứ thế cắm mặt lao xe một mạch với tốc độ bàn thờ mà không thèm đếm xỉa đến việc có cái quái gì ở trên đường, cứ đi như thể cả con đường này là của bố, bố cứ phóng thôi.

Trong đầu Uyên từ trước chuyến đi chẳng bao giờ nghĩ đến việc sẽ tới Thanh Hóa – nơi Uyên sống 20 năm cuộc đời ở gần sát nách (well cũng tới tận 200km chứ không phải sát nách) mà cực ít kiến thức và hình ảnh về nó, thế mà duyên phận đưa đẩy làm sao nơi đây lại chính là nơi mà sau chuyến đi này Uyên có dịp quay lại nhiều nhất. Sau gần 3 tiếng đồng hồ, Uyên chính thức cập xe đến địa phận thành phố Thanh Hóa, tâm trạng háo hức trước một thành phố khá đỗi bình thường mà không hiểu mình đang chờ đợi cái gì ở nó, có lẽ vì nó là địa điểm ít ai nghĩ tới việc dừng lại để khám phá, hơn nữa nó là điểm Uyên vô tình đụng phải không kế hoạch, hai điều đó đem lại cho Uyên sự phấn khích lạ lùng.

Nick trở thành local guide của Uyên ở Thanh Hóa, một điều khá buồn cười vì chỉ mới mấy ngày trước đó thôi, Uyên là host của nó ở một thành phố cách đó chưa đầy 200km, và bây giờ lại đụng trán nhau ở thành phố quê hương của nó, vậy mà Uyên cảm tưởng cứ như đi du lịch ở hai châu lục khác nhau vậy, thiệt lạ. Nick biết rõ Thanh Hóa đến từng ngóc ngách chân tơ kẽ tóc, dù hắn ta chỉ mới chính thức chuyển về Thanh Hóa ở được hơn một năm. Lần cuối cùng hắn ta có được kí ức về Thanh Hóa là khi hắn hai tuổi, trong một trại mồ côi ở một huyện nhỏ mang tên Triệu Sơn. Hắn sau đó được một cặp vợ chồng Mỹ đến nhận làm con nuôi và định cư ở Seattle cho đến khi hắn có cơ hội quay về Việt Nam trao đổi văn hóa ở Sài Gòn, sau sự kiện đó hắn đưa ra một quyết định lớn lao: Quay về Việt Nam tìm lại ba mẹ ruột. Khi trở về Triệu Sơn, Thanh Hóa, hắn tìm lại được ba ruột của mình, cả cô cậu họ hàng nội ngoại, duy chỉ có một điều đáng tiếc là mẹ của hắn đã mất cách đó 5 năm vì bệnh nặng. Nick sau đó đưa ra tiếp một quyết định táo báo hơn là chuyển về hẳn Triệu Sơn định cư cùng gia đình bên nội, chọn cho mình một cuộc sống nơi thôn quê nhỏ bé ở Thanh Hóa.

Với Uyên, đó dường như là một quyết định không hề dễ dàng, khi người ta sẵn sàng bỏ hết cuộc sống ở một nơi văn minh đi trước hơn 50 năm để đổi lấy một cuộc sống nơi chôn rau cắt rốn của mình tại một làng quê xa xôi nghèo khó. Nếu không được nghe những câu chuyện thủ thỉ, nếu không thấm đẫm từng lời tâm sự trải lòng của Nick trong suốt quãng thời gian hai đứa biết nhau, thì Uyên đã có thể dễ dàng phán xét trong đầu một cách xấu xí về cuộc đời của hắn ta ở một nơi như thế này. Thanh Hóa trong mắt Uyên từ trước tới giờ là một nơi khá đỗi mờ nhạt, bởi thực sự so với những vùng những tỉnh khác trong khu vực, Thanh Hóa không có được một sự công nhận đáng kể về du lịch và cả bề dày lịch sử văn hóa của nó, cho dù có cả cái bóng to đùng là Thành nhà Hồ, Thanh Hóa vẫn không làm người ta nhớ đến mỗi khi nghĩ đến việc xách túi lên và đi.  

Khi tới Thanh Hóa và đã chứng kiến quan sát một cách kĩ càng, Uyên lại cảm thấy chạnh lòng, bởi nơi đây và quê Uyên có một sự tương đồng quá lớn, mãi vẫn không thoát ra được cái định kiến về con người, cả một tiềm năng du lịch to đùng bị bỏ ngỏ, cả cái nét văn hóa đậm chất riêng không ai đếm xỉa tới, tất cả những điều đó làm Uyên cảm thấy buồn đến khó tả. Uyên từng rất ghét chính mảnh đất quê hương mình. Uyên ghét tất tần tật những thói hư tật xấu của con người quê Uyên, ghét sự xấu xí của màu biển Cửa Lò đục ngầu vào cuối hè, ghét cái khắc nghiệt của thời tiết, ghét cái tiếng xấu người ta nhồi nhét về con người Nghệ An, nhưng khi Uyên càng đi nhiều, càng thấy nhiều hơn những mặt khác của những mảnh đất khác nhau, Uyên mới thấy rằng không phải vì nó xấu, mà là do Uyên đã tự bơm vào đầu mình những suy nghĩ xấu về nó và ôm mãi cái bóng đen đấy đi khắp nơi để mà phán xét. Bởi vậy trước khi Uyên lên đường tới Thanh Hóa, Uyên đã tự dặn bản thân gạt bỏ hết những thứ xấu xí trong đầu, và sẵn sàng đón chờ những điều trước mắt bằng một nhãn quan khách quan nhất có thể, để cảm và yêu nhiều hơn.  

Ngày đầu tiên của Uyên ở xứ Thanh bắt đầu bằng một cốc bia hơi mát lạnh trên nơi cao nhất của thành phố Thanh Hóa cùng một bài giải thích không thể chi tiết hơn về thành phố Thanh Hóa dưới bàn tay của tên Nick chỉ trỏ từng thứ một khi hai đứa đứng ngắm toàn bộ thành phố. Uyên chỉ thế mà đứng há hốc mồm trợn tròn con mắt tai dỏng lên nghe tên Nick giảng giải, Thanh Hóa qua lời Nick và cảnh vật hiện lên trước mắt khác xa với những gì Uyên từng tưởng tượng về nó, điều đó lại càng làm Uyên háo hức phấn khởi thêm xem Thanh Hóa có gì níu giữ chân Uyên.

Cuộc phiêu lưu xứ Thanh chỉ chính thức bắt đầu khi đêm buông xuống, cũng là thời điểm Uyên dễ tăng xông lên đồng làm điều vớ vẩn nhất. Uyên và Nick rời chốn đông vui phố thị di cư về miền biển, một đứa một xe một lều tung tăng ngoe nguẩy chạy dọc Sầm Sơn. Sầm Sơn đẹp hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Uyên, trước đây Uyên đã nghe qua khá nhiều điều xấu xí kinh dị về Sầm Sơn từ những bạn Nghệ An cũng giống như khi nghe những bạn miền khác nói về Cửa Lò, thế nhưng ngay khi đặt chân tới Sầm Sơn, Uyên không khỏi bàng hoàng vì độ đầu tư và hoành tráng của nó đối với cơ sở vật chất hạ tầng, và cách đó không xa là khu resort sang trọng đến từ ông chủ quê hương Thanh Hóa giàu bậc nhất từ tập đoàn FLC.

Choáng váng và trầm trồ chưa hết thì cái giọng nói lanh lảnh nửa nam nửa bắc của cái xứ Thanh dội vào tai Uyên chèo kéo vào ăn hải sản kéo xuống hết cả ấn tượng to đùng ban đầu. Nghĩ đi nghĩ lại, có đầu tư cái gì bên ngoài đẹp đến đâu mà cái lõi nó vẫn mục nát thì vẫn cứ bốc mùi lên mà thôi (Ví dụ như “nàng thơ” Sapa, ví dụ như “bố thiên hạ” Sơn Đòong). Miệng tu đi nhẩm lại trong đầu “không được phán xét” “không được ghét bỏ”, Uyên dìm nén cảm xúc tiếp tục bám đuôi theo thổ địa và bấu víu vào một điều tươi sáng hơn sắp tới. Lòng vòng mãi, cuối cùng tên Nick cũng đưa Uyên tới một điểm cực kì cool mà sau này trở thành điểm yêu thích của Uyên mỗi khi quay lại, đó là một vách đá (lúc Uyên mới đến thì Uyên nghĩ là vách đá) nhô ra biển nằm lạc lõng ngay giữa khu biển Sầm Sơn sầm uất đông đúc, sau này Uyên mới biết nó là đỉnh núi mang tên Hòn Cổ Giải thuộc dãy núi Trường Lệ ở thị xã Sầm Sơn, cool hơn nữa trên núi có một ngôi đền, đền tên là Độc Cước (nghĩa là một chân), gắn liền với sự tích chàng trai khổng lồ đã tự xé đôi thân mình để vừa đánh giặc quỷ biển ngoài khơi và đánh giặc trong đất liền cứu dân làng.

Uyên là một đứa vô đạo nhưng cực thích chùa chiền miếu mạo, lúc leo lên núi tia ngay thấy có ngôi đền, liền chạy lăng xăng góc này góc kia ngắm ngía, tìm người này hỏi người kia về đền, và điều Uyên thích nhất và cũng hay làm nhất mỗi khi vào những nơi như thế này là đứng nép vào một góc hít hà mùi nhang đốt dở, đó là mùi hương dễ chịu và thanh lành nhất trong những mùi hương Uyên biết, cái cảm giác khi nghe được mùi hương đấy nó khó tả lắm lắm. Phía sau đền Độc Cước là cái phần nhô ra còn lại của đỉnh núi, người ta tận dụng bày bàn ghế và võng ra cho du khách lên thuê để hóng mát và ngắm view biển Sầm Sơn, Uyên và Nick thấy thế chả thèm thuê mướn gì, đi thẳng một mạch tìm chỗ bằng phẳng trải đại một tấm bạt ra, bày binh bố trận nào snack nào bia ra ngồi nhậu, gió biển thổi ào ào chực muốn bay cả người, ấy thế mà Uyên thấy sung sướng hết cả mình mẩy, không gì bằng biển và bia cho một đêm hè sau một ngày lái xe mệt mỏi. Hết lon thứ ba và replay lần thứ mấy chục album của Jack Johnson, Uyên và nó quyết định tìm chỗ cắm trại tối nay, và quyết định sẽ không cắm trại bất cứ chỗ nào gần ngay khu du lịch Sầm Sơn này. Uyên và nó không nói mà tự động lôi google maps ra check như mỗi lần, nhìn chăm chú nghiên cứu một hồi, hai đứa quyết định Ok Lah! chỉ vào một khu biển trống cách xa chỗ đang ở 6km trên bản đồ, nhìn nhau bảo “Ở đó có vẻ không có người, tới đó đi!”.

Vậy là hai đứa bắt đầu nổ máy, Uyên chỉ định tên Nick đọc bản đồ, ý Uyên đọc bản đồ ở đây là THỰC SỰ ĐỌC BẢN ĐỒ, google maps nhưng dùng cứ như bản đồ giấy, quyết nơi muốn đến thế là tự dò từng ngóc ngách một, ok chỉ việc đi theo thôi. Mò mẫm làm sao mười lăm phút sau, Uyên và hắn ta đặt chân được đến khu vực TRÔNG KHÔNG HỀ GIỐNG BIỂN, mặc dù nhìn trên bản đồ thì đang rất gần biển rồi, nhưng Uyên và hắn dường như đang càng đi sâu vào một khu rừng thẳm, chỉ toàn cây là cây cao bao phủ hai bên, gió bắt đầu lạnh cóng và dấu hiệu của đèn đường gần như là không có. Uyên có một tật rất không thể bỏ là luôn luôn chen lên đi trước dù đếch biết đường, đã thế còn đi cực nhanh, khi bắt đầu đi vào đoạn đường tối như mực và cảm nhận được rõ không khí lạnh thổi đến, Uyên bắt đầu thấy sởn da gà gọi với theo tên Nick đi tuốt đằng sau, nghe thấy tiếng Uyên, hắn hét lên như ma nhập “Fuck! wait for me idiot, it’s fucking dark here!”, cả Uyên và cả hắn đều chẳng biết mình đang đi đâu, cứ y như lần phê pha lái xe ra Cửa Lò chơi đùa với cơ động mà chẳng biết mình đang làm cái quái gì. Uyên quyết định dừng lại đợi hắn đi lên, oánh đầu hắn bảo đọc map cái kiểu gì bây giờ giống như đi lên rừng, hắn cãi lại bảo đúng hướng về phía cái eo biển rồi, Uyên nhìn vào bản đồ thì đúng gần đến rồi, và zoom lên thì té ra muốn qua cái eo biển đó thì sẽ phải băng qua một cánh rừng khá rộng, và khó mà có nổi một con đường tử tế dẫn xuyên qua đó.

Đâm lao lại phải theo lao, Uyên và hắn bảo nhau chịu khó đi tiếp, tìm lối mòn băng qua chỗ eo biển. Đường đi càng ngày càng hẹp và hun hút, chưa bao giờ cây cỏ rừng rậm làm Uyên sợ và ngán ngẩm như thế này, lúc đấy đã là hơn 11h đêm rồi, mà đường tới vinh quang vẫn còn mông lung quá đỗi. Nói sợ là vậy, nhưng thực ra lúc đó adrenalin của Uyên dường như tăng đến tột đỉnh, đầu vẫn cắm thẳng chạy xe như một con điên, trong đầu còn tưởng tượng bao nhiêu thứ điên rồ. Xe chạy tới một đoạn thì Uyên nheo mắt thấy được đến ba bốn lỗi rẽ khác nhau, Uyên bèn chạy chậm lại đợi tên Nick lại để hội ý xem nên rẽ hướng nào. “Lối này!”, hắn chỉ tay về phía lối rẽ bên tay trái, “Okay!”, Uyên lại mau mắn nổ máy rẽ vào lối đó, lần này không thể chạy nhay được nữa, bởi lối này đường kinh khủng xấu, chỉ có đất đá, không phải đường trải nhựa như đường lúc nãy.

Chạy được một lúc thì Uyên chợt nghe thấy tiếng biển, bắt đầu thấy lành lạnh và phía xa xa thấy cái gì đó bợt bợt trắng trắng trải dài ra giống như cát, Uyên háo hức gọi tên Nick chạy nhanh lên, “Hình như mình tới biển rồi đó!”, Nick hào hứng kêu lên Fuck yeah!, chạy tới chỗ Uyên nói. Uyên dựng xe đại một chỗ, bảo Nick đem đèn pin ra soi xem có phải là mình tới rồi không. Bật đèn pin lên, hai đứa mò mẫm chậm chạp bước tới phía viễn cảnh trước mặt Uyên đã vẽ ra, và giây phút hai đứa đi tới gần sát cùng ánh đèn pin chói lóa rọi thẳng vào khu trắng trắng Uyên đã thấy trước đó, hai đứa mặt cắt không còn một giọt máu nhận ra trước mặt mình là một khu nghĩa địa trắng toát trải dài cả một khu rừng, và tất nhiên ngay phía sau lưng nó, là biển!

Uyên chuyển từ trạng thái hí hứng hùng hồn sang cứng đờ hết toàn thân, chỉ còn biết thốt ra hai từ “Holly sh*t!”, mắt trợn trắng và chân không nhấc nổi để bước tiếp. Tên Nick ngay giây phút chứng kiến cảnh tượng hãi hùng trước mắt cứ Fuck no fuck no liên tọi, Uyên liền tự nhủ bản thân phải cứng lên, mặc dù bây giờ đang đúng nghĩa đen của cứng, trong đầu kéo đến đâu một quân Nguyên những ý nghĩ tồi tệ, Uyên quyết định dập tắt ngay mầm mống của sự sợ hãi bằng ba chữ “Bước qua thôi!” một cách tỉnh bơ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Uyên thản nhiên tiếp tục đi tiến về phía khu nghĩa địa xum xuê cả rừng cây cối, len lỏi kiếm đường tìm về phía khu bãi biển, tay vừa khoát khoát tên Nick đi theo sau mồm vừa chửi đổng vì cái bản mặt méo mó của nó, mặc dù bản thân cũng đang sợ muốn vãi cả ra quần. Cằn nhằn mãi, tên Nick mới dám lẽo đẽo chui chui theo sau, Uyên cảm thấy Uyên như má nó, phải chìa tay ra kéo nó đi nó mới chịu đi, hai đứa cứ thế chui lủi qua hàng đống bụi rậm tìm đường đi xuống.

Càng đi xuống xa dần, Uyên càng nghe thấy tiếng sóng biển rõ hơn và mùi tanh đặc trưng của biển đậm đặc hơn, cứ thế một lúc sau, Uyên nhận thấy một vài vết lấp lánh mờ mờ từ xa, Uyên tiến gần hơn, rẽ hẳn hai hàng bụi rậm sang hai bên, là biển thật rồi! Mở ra trước mắt hai đứa lúc đó là một bãi biển trải dài, ánh lên vài chấm đèn của những chiếc thuyền câu mực phía xa xa và ngay dưới chân là cả một bãi cát vàng hình tam giác nhọn, hình thù đúng như trên bản đồ hiển thị, xung quanh đó đầy rẫy những thuyền cá của ngư dân đỗ lại trên bờ, mùi tanh lúc này nồng nặc hơn bao giờ hết, nhưng được một điều là bãi cát này khá sạch và bằng phẳng, hơn nữa, nếu có cắm trại ở đây cũng sẽ rất an toàn nhờ những chiếc thuyền cá sẽ có chức năng ngụy trang che dấu cho hai chiếc xe máy. “Được đấy nhỉ!” – Uyên quay qua hất hàm với tên Nick, “Đừng nói là mày muốn dựng lều ở đây nhé?” Hắn bối rối đáp. “Ờ, không được hả? Chỗ này đẹp mà!”, Uyên cứ nói chuyện tỉnh bơ. Không thèm nói thêm câu nào, Uyên bỏ mặc tên Nick với bản mặt ngao ngán quay lại về phía hai chiếc xe máy đang đỗ gần khu nghĩa địa, cắm chìa khóa vào và bắt đầu nổ máy lái về phía khu bãi cát. “12 giờ đêm đến nơi rồi đấy, mày tính đứng đó đến sáng à? Lái xe xuống đây chuẩn bị dựng lều thôi!” Nick dường như vẫn chưa bừng tỉnh bởi hành động và câu nói vừa rồi của Uyên, hắn ta tiếp tục lôi cái vẻ méo mó ra và cuối cùng bắt Uyên đi cùng hắn quay lấy xe. Tôi đến chết với tên này! Lần qua lần lại, cuối cùng thì Uyên và hắn ta cũng yên vị xong xuôi hai cái xe vào chỗ an toàn và tiến hành bung lều. Đêm hôm đó không phải là một trong những lần cắm trại tuyệt nhất như Uyên từng tưởng tượng trước khi tới đây, nhưng chắc chắn là lần cắm trại đáng nhớ nhất đời. Không lửa, không củi, không BBQ, không marshmallow nướng, chỉ có hai tấm thân dặt dẹo, run rẩy cùng sau lưng là một background nghĩa địa đầy hấp dẫn, tiếng sóng biển đập liên hồi và những đợt cuồng phong cuốn theo mùi tanh lạnh lẽo.

“Mày yên tâm đi, ở đây mình sẽ được an toàn, có cả nguyên đám chị em bạn dì phù hộ cho mình sau lưng cơ mà!” Uyên ném cho nó một câu an ủi lạnh hết sống lưng. “Mày im đi”, nó lại chửi. Uyên cứ thế cười ha hả mặc cho nó mè nheo cay cú, rồi Uyên chợt nhớ ra cây ukulele Uyên mang theo, Uyên lôi ra bất giác gảy vài nốt của bản Whiskey Lullaby, nhìn sang nó rồi bắt đầu ngân nga hát tỏ ý an ủi xoa dịu cơn bực tức của nó. Uyên nhanh chóng quên đi sự tồn tại của hàng nghĩa địa sau lưng, cả nỗi sợ đến té đái cả quần chỉ 15′ trước, thản nhiên vừa ôm đàn vừa nằm xuống rung đùi ngửa cổ ra ngoài cửa lều mà hát, hóa ra đêm nay không tệ như mình tưởng.

Cảm giác thức dậy vào buổi sáng từ cửa lều, trước mặt là biển sóng vỗ mênh mông, tất cả không mơ mộng như Uyên mong mỏi. Đây chính là hậu quả của việc deep quá đà, ngửa cổ đớp gió biển đớp lấy đớp để, để bây giờ nếm mùi sụt sịt và quả cổ nhức nhối gần như muốn gãy. Tên kia uể oải chồm dậy mở mắt và ném thẳng mặt Uyên một câu nghe không xa lạ là mấy “I feel like shit again!”. Lần thứ hai, vẫn khung cảnh đấy, vẫn cảm giác đấy, chỉ khác là lần này có thứ che chắn đàng hoàng, còn lại, thì vẫn là một đống shitty như lần đầu. Sáng hôm đó hai đứa quyết định dành ra một khoảng thời gian thư thái khá dài trên biển sau khi kiếm được nhà dân để tắm táp vệ sinh sạch sẽ, tên Nick lôi từ trong thùng xe cồng kềnh của hắn ta ra một bộ găng bóng chày, ném về phía Uyên, hất hàm “We’re playing baseball this morning!”.

Ba tiếng đồng hồ liên tiếp sau đó, Uyên và hắn ta chuầy chòa nguyên khu biển hò hét như sắp chết lăn qua lăn lại chỉ để ném và đỡ một quả bóng, bà con làng xóm chài từ đâu bắt đầu kéo tới ngày càng đông, liếc mắt nhìn với vẻ khó hiểu đâu ra hai đứa lạ lùng nào lạc tới đây. Vui sao sau cùng chó nhà người ta cũng bay lại đuổi bóng đớp bóng cùng Uyên và hắn ta, vậy là bỗng dưng bọn mình có thêm bạn đồng hành. Quần quật gần một buổi sáng, Uyên và Nick lại thu dọn tiếp tục liên đường, khám phá Động Tiên, Suối Cá thần và tất nhiên, thành nhà Hồ – thứ Uyên muốn thấy nhất Thanh Hóa. Ở Thanh Hóa có một nét tương đồng khá rõ rệt với Nghệ An, chỉ có điều, Thanh Hóa không rộng lớn bằng Nghệ An, ở Thanh Hóa, kể cả những vùng quê ngoại thành đều cảm thấy rất gần thành phố, cảm giác nó như một vòng tròn bao quanh nhau, nhưng ở Nghệ An, mọi thứ đều quá xa xôi với nhau. Thanh Hóa đẹp, đẹp một cách giản dị, chất phác, cũng không kém phần hùng vĩ nhờ địa hình núi và rừng động ở đây cực kỳ phong phú, chỉ có điều nó chưa đã với Uyên vì tim Uyên đã bị chiếm trọn bởi núi rừng Tây Bắc.

Uyên nghĩ là Uyên đã rất may mắn trong suốt chuyến đi này, bởi đi đâu Uyên cũng gặp những con người cực kỳ dễ thương, kể cả Thanh Hóa, nơi bị dè bỉu chê bai bởi những ai nghe đến hai từ “Thanh Hóa”. Sẽ không phải là một sự ngụy biện, khi Uyên nói con người ở đây không được yêu mến chỉ bởi vì con người ở đây quá vô tư thẳng thắn. Nghệ An hay Hà Tĩnh hay Thanh Hóa, từ cái gốc rễ, là những vùng được gọi là phên dậu của Việt Nam thời bấy giờ, người ta phải đặt chân đến đây, phải cảm, phải thấy, mới thấm hết cái khô khốc cực nhọc lam lũ của con người những vùng này, mới hiểu hết tâm tư sâu thẳm của những tâm hồn chất phác chân thực nhưng lấm lem bùn lầy, đi ra từ những vết nứt của cuộc sống, đôi khi đáng trách nhưng đáng thương mà nhiều người không hiểu. Trên cuộc đời này không có người xấu, chỉ có người cố gắng không hiểu rằng luôn luôn có điều đẹp đẽ tồn tại song song bên trong con người người ta cho là xấu.

Một điều khiến Uyên cảm thấy mình bị thiếu sót trầm trọng khi tới Thanh Hóa, là Uyên không hề biết đồ ăn ở Thanh Hóa lại ngon đến thế! Bản thân là một đứa mang một tí Bắc, một tí Trung, một tí Nam, tự hào là mình được tiếp xúc và hiểu rất sâu sắc văn hóa của cả ba miền, nhưng thật sự thì, đối với Uyên, Bắc và Trung chiếm hơn hai phần ba tình cảm trong Uyên. Kể cả với ẩm thực, với Uyên, không đâu có được sự tinh tế bằng xứ Bắc, sự tinh tế đó thể hiện một cách cực kỳ nhẹ nhàng, len lỏi vào tâm thức và luôn khiến Uyên cảm thấy đặc biệt khi mình có một cảm giác thích thú hào hứng với ẩm thực xứ này. Đến Thanh Hóa hãy ăn bằng được gà trộn măng, hãy ăn bằng hết hải sản miền biển đục, hãy ăn bằng được gỏi cá trích, gỏi sứa chấm sốt đậu phộng cay mặn, hãy ăn cho bằng hết Thanh Hóa.

Lần này Thanh Hóa làm Uyên mở to mắt hơn, nhìn rõ hơn những điều trước giờ Uyên cho là Uyên đã thấy quá đủ, mở lòng hơn với những điều Uyên từng ôm định kiến to đùng trong đầu, tất cả những điều Uyên cảm được đều nhờ những sự kết nối thực sự Uyên có được từ trong lòng Thanh Hóa, từ những điều đẹp đẽ mà khó có thể đưa ra kết luận nếu chỉ nhìn lướt qua. Uyên sẽ tạm gác lại tình yêu lạ lùng cho Thanh Hóa vào một ngăn nhỏ xíu trong vô vàn ngăn Uyên sắp sẵn cho nguyên hành trình này để tìm kiếm thêm tình yêu lạ lùng ở Ninh Bình – điểm đến tiếp theo.

3 bình luận

Leave a Reply