| A V I E T N A M A D V E N T U R E|
Sec 1: Chuyến đi xám xịt và cuộc đánh cược đầu tiên.
Cách đây đúng 2 năm, bản thân đưa ra một quyết định khá chán (đối với thời điểm đó): nghỉ việc ở một vị trí quèn là waitress ở Domino’s Pizza sau hơn một năm, cầm trên tay số tiền hơi lớn (cũng đối với thời điểm đó) 5 triệu đồng sau hơn một tháng làm tụt quần. Kệ. Đi xuyên Việt.
Nói với chiếc đầu xinh xinh rằng “mày chán vãi shit Uyên ạ, có từng đấy tiền mà đòi làm việc cool ngầu, xuyên Việt mới được cơ!”. Cũng lo, lo cho cái tôi của bản thân từng bĩu môi dè bĩu các bạn bỏ việc với ước mơ chu du thế giới, với cái viễn tưởng tươi đẹp “this will be the coolest thing I’ve ever done”. Và cuối cùng thì, Uyên đã làm điều tương tự…
Vật lộn với con ba lô 8kg, trong kế hoạch là 8kg cho 1 tháng, bớt qua bỏ lại, xén cái này cắt cái kia, Uyên đã nê được con ba lô ấy lên lưng, lết cái xác còm trong chiếc quần Miên hoa hè, quần mà sau này dumbtard của Uyên gọi là “parachute pant” (sẽ kể sau), chiếc áo pull đen xấu xí mặc cho có cái gọi là phòng trừ lúc hết áo mặc sẽ vẫn còn dư nó để chữa cháy, Uyên lết thẳng đến bến xe. Đấy là một buổi sáng không thể thảm sầu hơn, trời xám xịt xấu xí đến nỗi không ai thèm ngẩng lên xem nó như nào (có mình ngẩng), nếu không có cuộc nói chuyện với anh Grab dễ thương cứu rỗi (Cuộc hội thoại đầy sự vớ vẩn), thì Uyên đây đã muốn chết ngất trong cái ẩm ương của thời tiết, và cả cái ẩm ương của chuyến đi này. Tạm bỏ qua chi tiết của 3 tiếng đồng hồ vật vã loăng quăng lấy vé hỏi vé vật vờ nhìn thời gian chạy qua sau đó, Uyên đã yên vị trên chuyến xe giường nằm xuất phát Sài Gòn đi Đà Nẵng, chặng đường đầu tiên.
Xe đánh cái két! Đầu đập vô cạnh xe, những tưởng đã đến nơi, nhưng Uyên không biết rằng sau giấc ngủ dài 2 tiếng mà Uyên cảm như 24 tiếng đã trôi qua, Uyên chỉ mới ra khỏi địa phận của Đồng Nai. Tuyệt! Cứ như này thì tết về đến là vừa đẹp. Liên tục câu chuyện tương tự gần 20 tiếng sau đó, sau 1080 lần dừng, xác Uyên đã đến địa phận Đà Nẵng, nhưng hồn Uyên vẫn còn phảng phất đâu đó ở đầu Đồng Nai. Sự kiện tiếp theo sau khi xác Uyên xuống khỏi xe, hồn Uyên mới chính thức biến mất hoàn toàn. Là một đứa thích làm liều, làm điều vớ vẩn, sau khi nghe lời khuyên của một chú già dễ thương bảo rằng “Con đi Hội An thì xuống ngay đây luôn đi, đỡ mất công xe chạy thẳng về bến xe Đà Nẵng, rồi lại phải bắt xe buýt đi ngược lại về Hội An nữa, đi từ đây gần hơn nhiều, bắt xe đi có 15 phút thôi là về đến trung tâm Hội An rồi”, Uyên hí ha hí hứng to mồm kêu bác tài cho con xuống đây luôn đi ạ. Thế là Uyên ra đi với cái viễn tưởng tươi đẹp một lần nữa. Xuống đến nơi nhìn xung quanh, không một bóng người, không một bóng xe ôm taxi xe buýt.
Loanh quanh một hồi thì thấy có một đường tắt bọc dưới một cái cầu, có một cô già xinh đẹp chỉ cho xuống đó bảo bắt xe ôm dưới đó, đứng ở đây không có xe đâu, thế là na cái balo chui xuống cầu, thấy có hai ba người nữa cũng đứng đợi xe, lân la đứng cùng. Đang nghĩ trong đầu là bắt xe từ đây chắc rẻ hơn là về Đà Nẵng đi xe buýt qua Hội An, 5 giây sau đó 3 bác xe ôm tấp tới hỏi đi đâu, bảo đi Hội An, từ đây tới trung tâm Hội An có 10km thôi, 3 bác ấy đồng thanh một giá “100 ngàn nha con”. Mình trố mắt bảo bắt buýt từ Đà Nẵng có 20 ngàn, đi hơn 30km, mà từ đây có 10km bác lấy con 100 ngàn?? Kỳ kèo mãi 3 bác bảo 60 ngàn giá cuối, vì từ đây ít bắt được xe lắm, không có taxi xe buýt gì đâu. Trong những phút giây nghiền ngẫm với hàng trăm sự cân nhân với chiếc não xinh đẹp, Uyên quyết định: ĐI BỘ!
Uyên ngoảnh mặt đi không thương tiếc cùng quyết tâm cao độ không hối hận mà “thôi 60 ngàn cũng được”, vừa ngoảnh mặt đi thì nghe mấy bác xe ôm lầm bầm “đi bộ cho chết cháy hả con”. Nghe vậy cũng hơi lung lay vì nhiệt độ lúc đó ở Quảng Nam là 39 độ, giữa 12h trưa, có một con điên đang lết bộ cùng cái ba lô 8 cân trên lưng, vừa bước đi vừa tự hỏi rằng có đứa nào hẩm hơn con này không. 5 phút lết bộ sau đó, Uyên đã đi đến hành động trong vô thức mà không ngờ tới mình sẽ làm: Giơ tay lên vẫy xin đi nhờ xe. Vẫy trong sự không ý thức, trong sự không mong chờ rằng có ai sẽ dừng lại, thì bất chợt một bóng hình của một chiếc cub 50 đang de xe ngược chiều lại làm Uyên phải nheo mắt lại. “nãy con vẫy tay với chú phải hôn?”, Uyên vừa trố mắt vừa nhướn tai lên nghe cho rõ cái âm sắc đặc sệt Quảng Nôm phát ra từ giọng của một chú già đen nhẻm, gầy còm, tóc muối tiêu cắt tỉa gọn gàng, đôi mắt nhăn nhúm đằng sau cặp kính lão to oảng. Uyên ú a ú ớ, “ơ nãy con vẫy tùm lum vậy á chú, con không nghĩ có người dừng lại đâu á”, Uyên lôi cái giọng nửa nam nửa trung ra đối thoại với con người xứ Quảng mà Uyên biết rõ Uyên không sớm thì muộn cũng phải dùng. Sau một hơi giải thích mớ bòng bong của bản thân, Uyên đã ngồi lên con cub 50 kêu như cái máy cày, thẳng tiến về Điện Bàn, dong theo Điện Bàn về tới Hội An.
Chú tên Nhân, làm mộc ở Cẩm Kim, cách chú nói chuyện về gia đình, về Hội An, về nghề mộc đúng chính xác những gì mình vẫn hình dung về con người xứ Quảng, mộc mạc chất phác, nghĩ gì nói nấy, không phô trương hoa hẹ. Sau quãng đường ngắn ngủi và 30′ nói chuyện trên con cub, Uyên và chú chia tay ở ngay bến xe Hội An, chú thả Uyên ở đó vì dễ tìm đường từ đó, lỡ may có lạc còn biết đường bắt xe quay lại.
Mình vẫn chìa tờ 20k ra đưa cho chú sau nỗ lực tiết kiệm ngu ngốc cho 60k, chú nhất quyết không lấy, bảo có đáng gì đâu, con cầm tiền đó mà tiêu cho việc khác. Tự nhủ, có những đứa vớ vẩn như mình mà vẫn được gặp người tốt như thế, thì trên đời này có quá nhiều thứ để mà trân trọng và trải nghiệm. Đút lại 20k vào túi, Uyên bước đi trong sự bồi hồi xen lẫn phấn khích, len lỏi một chút tự vấn cho sự liều lĩnh ngu ngốc của mình. Nhưng rốt cuộc thì Uyên đổi lấy cả tầng cảm xúc kỉ niệm bằng chính sự liều lĩnh ngu ngốc đó, và dám cả gan đánh cược cả tấm thân vàng son này chỉ vì một cuốc xe ôm. Vâng, những chuyến đi ngu ngốc điên rồ bắt đầu từ đấy…
(To be continued)
thank you so much for this amazing website me and my family admired this depicted object and brainstorm