Trang 5 trên 5

IMG 0178

[Crazy Stupid Journeys] Nghệ An – Nhà (Phần 2)

Sóng soài trong cát, gió thổi lạnh cóng, miệng đầy cát, Uyên uể oải nhoài dậy trong cơn mộng mị, đã là 4 giờ sáng, Uyên nhận ra mình vẫn đang ở ngay trước mặt biển, bình minh đã ló, mọi vật hiện lên đẹp và rõ hơn cái viễn cảnh tối tăm nhòe nhoẹt chuếnh choáng của đêm qua, bầu trời đã chuyển sang màu xanh đen pha hổ phách, cái thứ màu mà mọi con mắt đều mong muốn được bắt lại một cách nhanh nhất có thể, hoàn hảo nhất có thể cho một buổi sáng ngắn ngủi trên biển. Uyên không nghĩ mình có thể làm cái điều đó như bao người được nữa, vì bây giờ nó trở thành một điều xa xỉ nực cười trong tình trạng đầu đau như búa bổ và mình mẩy ê ẩm như mới đi mượn đại của một đứa nào về. Ngoảnh mặt sang, thấy tên kia vẫn còn ngủ say như chết, Uyên lắc đầu tỏ vẻ hối hận tận cùng bởi sự điên rồ mà hai đứa gây ra, nhưng chỉ một giây sau đó Uyên đã nhếch mép cười phủi mông đứng dậy và tự nhủ lòng không được phí phạm một thứ bình mình đẹp như thế này, dù nó không hoàn hảo như Uyên mong đợi. Phía xa xa bắt đầu lác đác một vài người dạo biển, đảo qua chỗ Uyên và tên kia, Uyên biết chắc chắn rằng sẽ không thể tránh khỏi ánh mắt dòm ngó không khỏi ngạc nhiên vào hai đứa nhìn gần như hai đứa vô gia cư, dẩm thần kinh lăn lóc ngủ ngoài biển, tên kia mặc kệ đời chả biết gì vẫn chìm trong giấc nồng, còn mỗi mình Uyên hứng chịu trận đạn bắn ra xối xả từ những ánh mắt của người lạ. Uyên nghĩ mình đã chai sạn với những thứ kiểu đấy, thế nên chỉ biết nhìn thẳng mặt người ta mà cười lại một cách mỉa mai, đó là điều Uyên vẫn thường làm mỗi khi bắt gặp những ánh mắt kiểu đấy, nhưng nhiều khi ngồi nghĩ lại khéo người ta lại nghĩ mình điên. Thôi, Uyên cóc quan tâm, Uyên sẽ vẫn đi hưởng bình minh. Bình minh của biển vào hè đẹp đến khó cưỡng, nó là cái đẹp làm cho con người ta cảm thấy hưng phấn tươi mới hơn bao giờ hết, nhưng buồn một nỗi, Uyên là con người của mùa đông, Uyên yêu biển vào đông da diết. Biển mùa đông âm u lạnh lẽo, không chói lóa rực rỡ như biển mùa hè, biển đông mưa phùn che hết lối, ẩm thấp lầy lội, nhưng biển đông đem đến cho con người ta một cảm giác không mùa nào có được là cái sự tĩnh. Cái tĩnh đấy có khả năng lột trần được tất tần tật cái tôi thật nhất, xúc cảm thật nhất của một người, thật đến nỗi buồn bã cô đơn, đến nỗi chấp nhận cái buốt lạnh ướt át mà ngửa mặt đi trong mưa, mà lại thấy nhẹ nhõm và vui đến lạ. Nếu mà để chuyển thể cái cảm giác đấy thành một thước phim, thì có lẽ không thước phim nào có thể thể hiện được chính xác hơn hình ảnh của Chris Martin trong Yellow của Coldplay – bản nhạc cũng như music video yêu thích nhất mọi thời đại của Uyên. Uyên đã từng nhiều lần cố ép mình vào cái cảm xúc miên man của Yellow, vờ như mình là Chris, miệng nhép nghêu ngao Yellow, tưởng tượng mình đang ở trong một music video, cứ thế chạy về phía trước và hát, tỉ dụ như những lúc ấy có thêm con mắt thứ ba nhìn từ ngoài vào, chắc ai cũng tưởng con này mới trốn trại ra. Nick sau này khi hai đứa gặp lại, ở một nơi tương tự, duy chỉ có lúc đấy đã phải mặc áo ấm, và trừ phần ngủ trên cát ra, trong một tích tắc so deep, đã buột miệng hỏi mình “Mày có biết video âm nhạc yêu thích nhất mọi thời đại của tao là gì không?” “Là gì?”- Mình hỏi. “Yellow của Coldplay, lúc mà thằng Chris nó chỉ đi thất thểu trên biển trong mưa như thằng điên ấy, thế thôi mà đẹp đến lạ lùng.” Nghe đến đó Uyên bất giác quay sang nhìn nó rồi cười phá lên nói “Thế mà tao cũng điên giống nó bắt chước nó làm vậy cả đống lần rồi đấy!”, Uyên lúc đó đã nghĩ trong đầu, mình và nó có lẽ có căn với biển thật, biển và một ít sự điên rồ, cứ dính chặt lấy nhau.     [youtube https://www.youtube.com/watch?v=yKNxeF4KMsY]    Sau những bước dạo dài và sảng khoái trên cát, Uyên quay lại đá đít tên kia dậy, và làm một cái báo động giả cho nó hoảng hốt mà thôi cằn nhằn lăn qua lăn lại không chịu nhấc mông dậy đi về. Hai đứa nặng nề trèo lên bãi đêm trước đỗ xe, tên kia thì vẫn không khỏi cằm rằm phía sau lưng, ngáp ngắn ngáp dài, liên mồm chửi rủa Tao thấy như shit, bọn mình đáng nhẽ không nên ra đây đêm qua, giờ tao thấy như shit ấy! Thế là cái bài ca ấy tua đi tua lại suốt quãng đường gần 20km về nhà, mặc cho cảnh trên đường đẹp đến cỡ nào, hắn ta vẫn chửi rủa bản thân, cả Uyên, cả cái đêm say xỉn hôm qua, Uyên cuối cùng cũng được diện kiến Chí Phèo phiên bản thế kỉ 21, cảm giác không thể thật hơn. Cuộc tiễn biệt bạn đến chơi nhà của Uyên kết thúc bằng một trận ngủ say sưa, một bữa cơm giải rượu, một ván Connect 4 (Ai không biết trò này google dùm nha, chơi cực ghiềnn) và một cái ôm tạm biệt ở bến xe. Sau màn tiễn biệt, Uyên tự nhủ trong thời gian ở Vinh sắp tới chắc sẽ không nhận host thêm đứa nào nữa cho tới khi về Sài Gòn, host đứa nào cũng vui quá trớn như này chắc long thể xuống cấp quá, thế là Uyên lại về set lại status trên Couchsurfing thành “Not accepting guests”, có thể Uyên sẽ rất buồn chán nếu trong thời gian đó vừa chưa kiếm được xe máy, lại vừa không có bạn đến chơi cùng, nhưng có lẽ nó là phương án bảo toàn năng lượng cơ thể tốt nhất để Uyên có thể tập trung vào chuyến đi tiếp theo. Uyên lại trở về với chuỗi ngày vật vã kiếm tìm một chiếc xe, lại chạy lên chạy xuống, gõ lấy gõ để cho người này người kia. Hai ngày sau đó, bố Uyên về nhà với một tin tuyệt vời nhất quả đất trong 1 tuần ở nhà vừa qua: Bố đã mượn được xe cho Uyên! Không thèm nghĩ ngợi gì, Uyên sùng sục chạy đến nơi bạn bố để rước em xe về. Em ấy tên là Serious, bận đồ đỏ, ngoại hình hơi xuống cấp nhưng phụ tùng nội thất thì miễn chê, vẫn còn xài được hết nước. Uyên nhìn vào một em xe cũ rích xấu xí mà chưa bao giờ cảm thấy sung sướng và háo hức như thế, đó chỉ có thể là sức hút của việc ngứa chân và bụi đường mới khiến Uyên cư xử như thế. Bố Uyên dễ thương lắm, thấy Uyên đưa xe về tới, lăng xăng ra hỏi ngay đã rửa với thay nhớt cả chưa mà đi (Dù chả biết mình đưa xe đi tới đâu), sau Uyên mới đưa ra lộ trình chi tiết cho bố nghe trong vỏn vẹn hai từ “Ra Bắc”, không phải Uyên dấu bố, mà đúng thật Uyên chỉ biết là Uyên sẽ tiến về phía Bắc, thế là bố mè nheo, bảo mày phải nói cụ thể đi đâu, và thế là Uyên lôi đại ra một điểm vừa gần vừa xa: Hà Nội.      Uyên khi lấy được xe về chỉ muốn xuất phát càng nhanh càng tốt, nhưng sự kiện xảy ra tiếp theo đã kéo Uyên lại và phá vỡ hết niềm háo hức được lên đường. Tiếng ting ting tin nhắn của viber kêu lên, là tên Nick. “Tao cần mày giúp!”, vừa mở máy lên đọc tin đã thấy điềm chẳng lành, vừa đọc vừa chờ hắn nhắn tiếp vừa cầu không phải chuyện gì ghê gớm. “Tao đang host một thằng hitchhiker người Nga, nó chuẩn bị đi tiếp ra Vinh, mày host nó ở Vinh được không? Thằng này tội lắm, mày phải giúp nó!” Mình đọc đến đấy díu mắt ngao ngán, lại chuẩn bị phải đèo bòng. Uyên không muốn phải cáng trường hợp này, vì Uyên đang rất muốn lên đường sớm nhất có thể, nhưng không giúp nó thì không được, bây giờ kể cả ném nó sang cho đứa khác host thì cũng không được, mình không yên tâm và đồng ý với chuyện đem con bỏ chợ, thế là đã gật đầu nhận lời host thêm hai ngày. Trước khi nhận lời, Nick nó còn cảnh báo là thằng này rất kì cục, mày cố gắng mở lòng nó dùm tao, tao chịu chả nói chuyện được với nó. Uyên tặc lưỡi ngán ngẩm bảo ok mày cứ để tao lo. Ngày hôm sau Uyên lại dong xe ra bến xe đón thêm một người bạn mới. Vì bạn này không có sim ở Việt Nam nên công cuộc liên lạc và tìm kiếm cực kì mệt mỏi, phải liên lạc qua người này người kia, cả gọi cả nhắn tin dặn dò cho cả tài xế xe buýt cho đến khách ngồi cạnh nó, cho đến khi đón được nó về nhà, Uyên vẫn chưa cảm thấy an tâm một tí nào. Nó đến từ nước Nga xa xôi, hichhike (Xin đi nhờ xe) cả quãng đường từ Nga qua Kazarkstan, Kyrgyzstan, Tajikistan, Nepal, Ấn Độ, Myanmar, Thailand, Cambodia và Việt Nam. Một lộ trình xa xôi và mệt mỏi này bằng hình thức hitchhike đối với mấy đứa Nga là một điều khá đỗi bình thường. Ở Châu Âu đặc biệt ở Nga, việc hitchhike với quãng đường kinh khủng như thế đã trở thành một lifestyle từ cả mấy chục năm trước. Trong đời Uyên đã gặp vô số hitchhiker, nhưng Uyên thề tên này là tên dị nhất mà Uyên từng gặp từ trước tới nay. Tên nó là Konstantine – một cái tên rất Nga, năm nay 23 tuổi – một độ tuổi dễ hiểu khi chọn kiểu du lịch như này, nó mang ngoại hình và phong cách điển hình của một backpacker đường dài mà Uyên từng nhắc tới, nhưng nét mặt và tính cách thì không giống bất cứ ai Uyên từng tiếp xúc. Hắn mang nét trầm lặng từ tốn, kiệm lời, ánh mắt nhẹ nhàng chậm rãi nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của hắn, Uyên đã cảm giác rằng hắn rất khác biệt. Uyên lần này quyết không tự làm mình bẽ mặt, nhường hẳn cho hắn cái giường êm ái của mình (có báo trước cho ba mẹ), và chạy đi mua cho hắn một đôi sandal mới. Khi mới gặp hắn, đập ngay vào mắt không phải khuôn mặt điển trai của trai Tây mà là đôi dép hắn đi, đó là một đôi tổ ong cải tiến màu xanh, loại dép ở Việt Nam thường thấy trong nhà vệ sinh và bị cắt mõm để khỏi bị ăn trộm. Uyên vừa thấy buồn cười vừa thắc mắc tại sao đứa như nó lại đi đôi dép như thế. Uyên sau đó không có cơ hội hỏi mà hắn tự kể luôn rằng giày của hắn bị ăn trộm lấy lúc hắn đang tá túc ở một ngôi chùa ở Thái Lan, lúc hắn ngủ dậy thì chả thấy giày đâu nữa, thế là sư ở đó mới đưa cho hắn một đôi dép đi tạm. Uyên nghe vừa thấy buồn cười vừa thấy tội nghiệp vừa thấy nó mỉa mai, mất cắp ở chùa, đúng là hài hước làm sao.  

   Uyên từ bé đã có duyên với những thành phần được coi là “lập dị” ở trường, bất kì đứa nào bị kì thị hoặc bị trù dập ở trường, Uyên đều được vô tình xếp ngồi cùng, và Uyên luôn có một sự hứng thú kì lạ đối với những đứa như thế, thế là lúc nào Uyên cũng như một con dòi bên cạnh một cái tượng đá. Mặc sức nó cúi đầu im lặng, làm mặt hình sự, chống cằm bịt tai, Uyên cứ luyên thuyên hết chuyện này đến chuyện khác bên tai chúng nó, lôi hết cái này đến cái kia ra khoe ra kể, nhiều khi buồn còn tâm sự như một cái máy phát dù biết nó không thèm để ý, cứ thế cho đến một ngày nó quay sang ném cho Uyên một câu trong một tỉ năm gần như không nói câu nào “Mày đừng cố tỏ ra thích nói chuyện với tao nữa được không?” Uyên chết lặng chả biết nói gì, lòng cảm thấy tổn thương sâu sắc, bởi Uyên thực lòng muốn nói chuyện với nó, Uyên không phải đang cố tỏ ra thương hại nó hay gì. Uyên còn nhớ mãi sau cái lần đó, Uyên không nói lấy nửa lời với nó cả tuần. Cái im lặng đấy đáng sợ kinh khủng khiếp, nó như một quả bom nổ chậm chỉ chờ chực bùng cháy, rồi đến một ngày, nó quyết định gỡ quả boom đó xuống một cách nhẹ nhàng bằng cách đẩy một bài tiếng anh qua phía chỗ Uyên đang ngồi “Chỉ tau với, tau không biết làm cái ni”. Uyên tiếp nhận cú đáp trả sau một tuần im lặng trong sự nhẹ nhõm “Tau bày anh rồi tí nhớ bày tau làm toán nạ”. Uyên cứ thế hình thành nên một sợi dây vô hình kết nối những tâm hồn vỡ nát lại với nhau, Uyên tìm đường đi sâu tận bên trong thế giới nội tâm đầy bí ẩn của những con người như thế, Uyên tự mở lòng mình ra, để từ đó mọi người chào đón Uyên đến với thế giới của họ. Với Konstantine, Uyên dường như lại cảm được cái sợi dây kết nối quen thuộc đó một lần nữa. Konstantine thuộc một kiểu người trộn lẫn tất tần tật cái khác biệt ở những con người khác biệt mà Uyên từng tiếp xúc. Một phần vì rào cản ngôn ngữ, một phần vì tính cách đóng chặt của hắn ta, Uyên đã phải cố gắng gấp đôi khả năng của mình để nói chuyện với hắn. Đối với một chàng trai 23 tuổi đời, xách ba lô đi du lịch, một hitchhiker, việc không muốn sở hữu vật chất, việc muốn đi theo đạo Phật phương Đông, việc muốn đi đến miền đất Phật Ấn Độ là điểm cuối hành trình để tu dưỡng phần đời còn lại, việc đến tất cả các chùa chiền chỉ để thiền và không lấy đi một bức ảnh nào, việc đổi sang ăn chay trường từ một nền văn hóa du mục chỉ toàn ăn thịt, thì đó là những điều không hề bình thường một chút nào nếu để nói về một chàng trai trẻ như thế. Những hitchhiker Uyên từng gặp đều mang trong mình một sự sáo rỗng quen thuộc, lấy mục đích rỗng tuếch nâng lên thành triết lý cao cả, và cuối cùng cả chuyến đi đó chỉ phục vụ cho cái tôi vớ vẩn của người ta mà thôi. Konstantine thì khác. Uyên có thể chốt một câu chắc chắn như thế từ giây phút Uyên thấy ánh mắt sáng ngời ngập tràn hạnh phúc của nó khi cả hai đứa đứng phóng tầm mắt từ trên đỉnh núi chùa Đại Tuệ nhìn xuống thành phố, cả cái sự thổn thức khi hai đứa chân trần bước vào chính điện chùa hít hà mùi nhang trầm, cả cái im lặng dễ chịu khó tả khi hai đứa vắt vẻo sau lưng chùa nhìn ngắm chiếc bảo tháp đang được xây cất. “This is so beautiful”, đó là câu duy nhất hắn nói trong ngày hôm đó. “Yeah it is, very beautiful”, Uyên đáp lại trong đầu như thế và thể hiện chỉ bằng một nụ cười thỏa mãn. Đây là cảm giác đích thực khi người ta biết dừng lại một chút, vứt bỏ chiếc camera đẹp đẽ, cảm nhận, ngắm nhìn, tất cả mọi thứ đi sâu vào trong tầm mắt, cảm xúc trượt dần trên từng thớ da, thật hơn bao giờ hết, bằng cách nào đó, Konstantine đem lại cho Uyên một cảm giác tự tại khó mà miêu tả bằng lời. Ngày hôm đó kết thúc không thể đẹp hơn, với tư cách là hai người duy nhất lên thăm chùa (Chùa Đại Tuệ thời điểm Uyên đi vẫn còn đang xây cất), sư cô trên chùa ngỏ lời mời hai đứa ở lại dùng cơm trưa với chùa, trưa đó chùa cứ vui như hội, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, và đương nhiên Konstantine là tâm điểm của bữa trưa hôm đó. Các sư cô khi nghe Uyên kể chuyện Konstantine về ước nguyện của nó, không khỏi ồ lên vì hứng thú tò mò, sau đó còn mời hai đứa ngủ lại chùa một đêm để có thể chiêm ngưỡng Chùa Đại Tuệ ban đêm đẹp đến nhường nào, và còn níu kéo Konstantine tá túc ở lại vài ngày với chùa khi nghe Uyên nói Konstantine bảo muốn dọn lên đây ở, Uyên đã phải kìm nén sự sung sướng lại và dập tắt ý tưởng đó ngay lập tức vì cả Uyên và nó đang rất vội vàng cho những chuyến đi sắp tới, một điều chẳng tốt tí nào khi Uyên phải vội vàng bỏ qua những điều như thế này, nhưng thật sự Uyên chẳng còn mấy thời gian mà quãng đường muốn đi thì lại còn rất dài. Tự an ủi bản thân rằng đây là một kết thúc không thể đẹp hơn với Nghệ An, Uyên và Konstantine mỉm cười chào tạm biệt các sư cô trong chùa hẹn ngày tái ngộ, tiến về phía Cửa Lò hóng biển trước khi dong xe về nhà chuẩn bị cho chuyến đi đến điểm tiếp theo vào ngày mai.

Đêm ngày cuối hôm đó, Uyên quyết định không để phí quãng thời gian còn lại, thế là rủ rê Konstantine đi hóng gió bụi đêm thành Vinh. Đi đi thế nào Uyên lại quán tính đâm ra phía chỗ cầu Dầu, nơi ngày xưa Uyên thường đạp xe ra cùng nhóc bạn xả stress vào những lúc cầu Dầu không có ai, canh những khi có gió to thổi đến, đững giữa cầu thi nhau hét thật to và dài, xem ai hét khỏe nhất, hét xong đứng cười như hai con điên, ấy thế mà trôi hết buồn phiền của tuổi mới lớn. Uyên dắt Konstantine chui vào phía bãi tàu gần cầu Dầu, sở dĩ nó có tên cầu Dầu vì ở đấy là chỗ những chiếc tàu chở Dầu cập bến, đêm đến lúc nào cũng có ít nhất một tàu chở Dầu cắm cọc yên vị gần chỗ cây cầu. Cầu Dầu bây giờ khác xưa lắm, bởi bây giờ nó cứ như cái điểm du lịch, người ra người vào náo loạn, hàng quán thì dăng đầy lối vào cầu, nhìn ngao ngán chẳng ra cái thể thống gì. Uyên thấy cảnh đó mà chán chường, liền rủ Konstantine làm trò vui hơn, kệ xác các thanh niên cô cậu bu đầy đầu cầu ăn ăn uống uống, chui vào làm trò con mèo gần những chiếc tàu. Nơi những chiếc tàu đậu ở cầu có một đường dây thừng chắn ngang qua, ghi rõ ràng chữ “Không phận sự miễn vào”, nhìn thấy thế, adrenaline trong máu của Uyên lại nổi lên, khoắt tay miệng liến thoắng “Let’s go” kéo Konstantine đi theo chui qua sợi dây thừng. Thằng Konstantine đầu vừa chui mồm vừa chửi “You’re crazy” bằng cái giọng Nga khạc khạc của nó, Uyên thì cứ đầu tiến chui chân tiến bước rón rén. Qua được sợi dây thừng thì đến phần mệt mỏi hơn: Nhảy từ khúc bờ cầu qua mạn tàu, khoảng cách giữa hai phần đó không mấy xa, nhưng phần khó ở đây là trời cứ tối đen như mực mà khu vực đó lại không có tí đèn nào, trật chân một phát là coi như được tắm nước sông Lam miễn phí. Uyên gan to nên nhắm một cái nhảy vèo đã lên mạn tàu, chỉ còn thằng Konstantine đứng đó nhìn với vẻ e ngại, Uyên đành giờ tay ra đỡ bảo mày nhảy đi tao đỡ, thế là nó lấy đà làm một cái rầm! rõ to lên tàu, Uyên hoảng hốt trợn mắt nhe răng lấy tay che miệng không dám cười to, chỉ sợ bảo vệ nó đến hốt một cái là hai đứa ăn cám. Hai đứa cứ thế nhanh nhảu mò lên phía tầng trên của tàu, chọn một cái view đẹp nhất ngồi chễm chệ lên thành tàu, khoái chí như vừa cướp ngân hàng thành công. “Vui quá!”, hai đứa thay nhau thốt lên sảng khoái. Đêm đó bầu trời không đẹp tẹo nào, kiếm hoài chả thấy một con sao, nhưng thay vào đó là hằng hà sa số ánh đèn thành phố lấp lánh trải dài trên mặt nước, đền bù lại sự thất vọng tìm kiếm vẻ đẹp tự nhiên trên bầu trời của hai đứa. Chính nhờ đêm đó, Uyên đã khám phá thêm được một vẻ đẹp khác của Nghệ An, và cả một thế giới nội tâm khó đoán của một người lạ mà quen. Đêm đó Konstantine đã nói rất nhiều, nhiều hơn những gì Uyên có thể nhớ hết, nhưng cho đến tận bây giờ Uyên vẫn cảm giác được rõ ràng cái cung bậc cảm xúc của Konstantine lúc đó, dù Uyên chỉ là một người lắng nghe mà thôi.

89220 29386196 1665689213513117 6555173778022727680 o

//assets.pinterest.com/js/pinit.js

Cho đến khi Uyên có được xe trong tay và biết rõ thời gian Uyên sẽ đi, Uyên vẫn chưa biết chính xác Uyên sẽ dừng ở đâu. Sáng hôm sau khi còn đang mông lung mở điện thoại nhìn vào google map lần thứ n, liếc mắt nhìn qua nhìn lại xem trưa nay mình nên đang ở đâu ở trên bản đồ, thì tin nhắn của tên Nick lại một lần nữa vang lên, nhưng lần này là cứu rỗi Uyên khỏi mớ bòng bong đau đầu: “Ra Thanh Hóa chơi với tao không? Tao dẫn mày đi chơi!”. Uyên chẳng chần chừ mà Okay cái rụp. Uyên chạy ra ngoài phòng thông báo với Konstantine: “Mày biết gì không, tao sẽ ra Thanh Hóa gặp Nick, và tao sẽ chở mày ra quốc lộ vẫy xe trong trưa nay!”, nó nở nụ cười toe toét hiếm hoi trong suốt 2 ngày vừa qua “Vui quá! Mày nhớ gửi lời hỏi thăm tới nó dùm tao nhé!”, Uyên và nó cảm thấy háo hức hơn bao giờ hết, bắt đầu rục rịch soạn đồ pack đồ, trong bụng bươm bướm bay tứ tung. Xong xuôi, Uyên lên đường nổ máy (xe đã hỏng bình đề không nổi) chở Konstantine về hướng đi cửa khẩu, ngược hẳn đường Uyên sẽ đi tới 20km, nhưng vì không nỡ vứt nó lại nơi xó xỉnh, Uyên quyết định cứ chở nó về thẳng phía Cửa khẩu Cầu Treo theo ý nguyện của nó, nơi nó sẽ tiếp tục hành trình vượt qua Lào để trải nghiệm thêm niềm đam mê chùa chiền thiền định. Tới cửa khẩu, Uyên chọn một spot dễ dàng nhất để nó hitchhike, trước khi thả nó xuống Uyên vẫn hỏi lại là mày có chắc mày vẫn sẽ muốn hitchhike ở đây không, bởi tao có thể mua vé xe cho mày đi thẳng qua Lào. Sau khi hỏi câu đó thì Uyên nhận ra Uyên đã hỏi một câu khá ngu, “Mày không nhớ là tao đã hitchhike từ Nga tới đây à?”, nó cười đáp. Uyên bối rối chả biết nói gì hơn, chỉ biết chìa tay ra ôm nó một cái thật chặt, chúc lên đường may mắn, ném một cái hẹn xa xôi rằng một ngày nào đó sẽ được gặp nó ở miền đất mơ ước, sẽ được thấy nó sống trong giấc mơ thiền định nơi đất Phật Ấn Độ, và mè nheo nó phải lập một cái facebook để Uyên có thể theo dõi hành trình của nó trên cái điện thoại bể tan nát mà nó có, thế là Uyên hí hoáy ghi số điện thoại, tên và facebook của Uyên dúi vào túi nó, dặn dò như mẹ dặn con phải nhớ liên lạc cho Uyên khi nó tới được Lào. Nó bịn rịn quay đầu rảo bước về phía những chiếc xe tải, ngón tay cái bắt đầu dơ lên, chuẩn bị cho những chuyến vẫy xe mệt nhoài. Uyên quay xe, mỉm cười, xỏ mũ và đồ đạc sẵn sàng, rút điện thoại ra nhắn lẹ cho tên Nick 2 chữ gọn gàng “I’m coming!”.
https://open.spotify.com/embed/track/7e5ce24mVnH7cgt00Zbh6C

IMG 0178

[Crazy Stupid Journeys] Sec 5: Nghệ An – Nhà (Phần 1)


“Đi đến cùng trời cuối đất, nhà vẫn là nơi chân muốn dừng tim muốn thổn thức”

Là một đứa mang trong mình cả hai dòng máu Nam Bắc, nửa đầu cầu quê Bác nửa đầu cầu Sài Gòn, nhưng vì được chôn rau cắt rốn ở quê hương làng sen, Uyên vẫn luôn coi bản thân là một người con của xứ Nghệ, cả phần tâm hồn Uyên dành cho nơi đây, còn phần thể xác Uyên tạm trao cho Sài Gòn.

Việc tiến về Nghệ An được Uyên quyết định trước khi đi 3 ngày khi còn ở Quảng Bình. Và thực ra nguyên chuyến đi chỉ có Đà Nẵng và Huế là được plan trước, mấy điểm sau này cứ thế nhắm mắt xuôi theo cảm xúc, thích thì đi chán thì dừng. Trước khi về Nghệ An Uyên không thèm báo cho ba mẹ, a lê hấp bảo papa chở tới bến xe Đồng Hới, nhảy đại lên một chiếc bus Quảng Bình – Nghệ An trong vài tích tắc, hớn hở tươi cười trong suốt hơn 3 tiếng đồng hồ chờ về đến nhà. Chiếc bus lăn bánh đến Vinh vào chập tối, Uyên nói với bác xế thả ngay công viên trung tâm, để từ đó đi bộ về nhà, đỡ mất công ra tới bến xe Vinh rồi lại phải bắt xe ôm về. Chân vừa đặt tới gần nhà, đã thấy bác Uyên đứng trước nhà nheo nheo đôi mắt, chắc đang nửa đoán nửa nghi có phải con Uyên kia không, Uyên vừa bước lại gần thì bác hét rõ to “Cha ôi con Uyên đó à, đi mô mà về ri bây!”, mình kiểu vừa buồn cười vừa bối rối không biết nói như nào, cười bảo lại tỉnh bơ “về nhà chứ đi mô!”, bác mình sau đó đon đả theo vào nhà, mình bước lẹ vô tận trong nhà, vừa mở cửa ra gặp trúng ngay mẹ đang đứng trong phòng, mẹ vừa nhìn thấy mình thì hét toáng lên “Trời ơi cái gì vậy con kia, sao mày đen như mọi vậy Uyên”, mình đứng đơ ra cười không biết nói gì, mẹ thì cứ đứng xuýt xoa nhăn mặt, cộng thêm bác gái đứng mè nheo, rồi còn lôi thêm bác trai vào xem con Uyên nó trông tã như nào, cứ thế cả làng đứng nhìn đứng nói cứ như trông thấy sinh vật lạ rớt xuống nhà.  

Uyên cảm tưởng như được sống lại khoảnh khắc cấp 2, khi Uyên vác quả đầu Mỹ Linh phiên bản ngắn cũn cỡn trùm mũ đến trường, vừa thả mũ xuống thì nguyên cái khối trong trường kéo nhau đứng bu nguyên cái cửa sổ lớp vừa xem vừa cười, còn có đứa mất dạy đến nỗi đứng trước cửa hô hào “Bây ơi vô mua vé mà xem nầy!!”, ôi cái cảm giác vừa thốn vừa xấu hổ muốn đội cả quần, và bây giờ dù không đến nỗi gánh xiếc như ngày xưa, nhưng Uyên vẫn cảm được cái cảm giác đấy một cách rõ đến rùng rợn.

Bỏ qua sự dòm ngó xì xào đến chán tai mỗi lần bước chân ra khỏi nhà đụng mặt người quen, Uyên cứ thế tràn trề năng lượng lên kế hoạch càn quét quê hương. Về nhà, Uyên được triệu tập ngay bởi anh chị em bạn dì hội hè tan nát cạ cứng từ cấp 3, ngày đầu về gặp nhau đã đập ngay một kèo đi xa vào mặt. Hội tan nát của Uyên đúng tính chất là hội tan nát, tan nát về cả thể chất lẫn tinh thần, đến cả cách đi du lịch cũng tan nát nốt, cứ thế kéo nhau ra uống nước chè và lòi ngay ra nơi muốn đi, bàn trong 30′ và sáng hôm sau khởi hành. Pù Mát trở thành chuyến đi mở màn của Uyên ở Nghệ An sau 2 ngày về nhà, nguyên hội lều củi vác theo tanh bành để cắm trại qua đêm, Uyên và uncle Nam là hai người xuất phát sau cùng, một lều một đàn tiến bước, chạy thẳng về Con Cuông – một huyện miền núi phía Tây cách Vinh 150km để đi về rừng quốc gia Pù Mát – một điểm du lịch dân Nghệ An ai cũng biết duy chỉ người tỉnh khác chả ai biết, chỉ vì quá xa xôi, và còn vì một điều nữa, mà khi đến nơi Uyên mới biết vì sao ít người biết tới Pù Mát.

Đường đến Pù Mát đẹp một cách hiển nhiên bởi con đường đến Pù Mát được vây quanh dần bởi nùi rừng sông suối, vẻ đẹp tiềm ẩn của đất Nghệ đều tập trung ở khu vực này. Cả hội vừa tới Pù Mát ngay lập tức rủ nhau nhảy ùm xuống thác tắm táp nghịch ngợm, thác lớn nhất nổi tiếng nhất ở Pù Mát mang một cái tên cực kì “Mường” tượng: Khe Kèm.

[youtube https://www.youtube.com/watch?v=KFCTF_0DcSI]

Rời Khe Kèm, chúng bạn tan nát và Uyên xúng xính chất đồ đạc lên đường đến điểm cắm trại: Đập Phà Lài. Đập Phà Lài là công trình thủy lợi nhân tạo lớn nhất Con Cuông Nghệ An, giúp thuần hóa con sông Giăng chảy xiết bao quanh khu vực rừng quốc gia Pù Mát. Mọi người vừa nhìn thấy đập, ai cũng chực lao xuống tranh nhau nhảy từ đỉnh đập nhảy xuống – một trò mà Uyên cực thích nhưng cũng cực kì ngu si, đành ngồi bên trên cổ vũ hò hét cho hả dạ. Sung sướng sau những cú lộn nhào đầy sức thiếu chuyên nghiệp, bè lũ và Uyên bắt đầu đi kiếm điểm dựng lều ngay phía bãi cỏ trước mặt con đập.

Lựa lựa chọn chọn tránh bãi phân này né bãi phân kia, cuối cùng Uyên cũng chọn được cho mình và mọi người spot đẹp nhất để yên vị dựng lều. Đêm đó là một đêm đúng nghĩa tan nát của cả hội. Tan nát từ con cá nướng thùng bia cuốc rượu điếu thuốc, tan nát cả bầu trời đêm yên tĩnh của bà con làng xóm, tan nát cả tiếng hát tiếng đàn trong cơn chuếnh choáng, tan nát cả giấc ngủ mệt nhoài sau một ngày rong chơi quên lối. Uyên đêm đó cứ phân vân mãi, không biết có nên ngủ hay không, trong khi mắt đã díu lại như hai cọng chỉ, bởi những niềm vui như thế này chả hề dễ dàng tìm lại, thôi thì nằm ngửa mặt ngửi gió thôi, Uyên cũng đã chẳng bỏ phí tí tẹo nào niềm vui này rồi.

camping

Tỉnh dậy sau cơn bão mang tên “hưởng thụ thiên nhiên”, Uyên chợt nhận ra mình không còn nằm trong lều nữa, mà là chiếc giường nhỏ nhắn êm ái của mình, cảm giác nhà là đây rồi, đi đâu thì đi, ở nhà vẫn sướng nhất. Gần một tháng ăn nằm nhà người lạ, Uyên đã quá quen với cảnh có gì xài nấy, dùng đồ tối giản nhất có thể, bây giờ về đến nhà lại thấy lạ lạ kì kì khi mà cứ với tay đi mấy bước là có hết những thứ mình cần.

Trong cái suy nghĩ miên man lông bông đó, Uyên chợt nghĩ đến Couchsurfing. Vườn không nhà trống, tỷ phú thời gian, tại sao Uyên không bắt đầu host Couchsurfer nhỉ? Nghĩ tới đó, Uyên bèn cầm điện thoại lên set ngay cái status trên app Couchsurfing đang từ “Not accepting guests” sang “Accepting guests”, và set thêm cái địa điểm trên đó là ở Nghệ An, xong xuôi, Uyên chỉ còn chờ chực các bạn hiền khắp chốn lỡ lạc lối tới Nghệ An để mà có bạn chơi cùng mà thôi.

Vác tay bỏ lên trán, suy nghĩ đến cảnh leo lên xe buýt một cách chóng vánh, Uyên lại cảm thấy có gì đó không ổn với chuyến đi này, đáng nhẽ Uyên đã có thể dừng ở nhiều nơi hơn, nhưng những chiếc bus đã không cho Uyên làm điều đó, cứ thế mà băng băng chạy, bỏ lỡ vô số điều. Nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ đã về đến nhà rồi, mà mình lại đang có quá nhiều thời gian, không thể phí phạm nó được, cuối cùng Uyên quyết định: Đi xe máy cho bằng hết hành trình còn lại. Một tuần sau đó là cả một tuần lãng phí bỏ ra để tìm bằng được một em xe máy của Uyên, phương án đầu tiên Uyên nghĩ tới là đi thuê: quá tốn kém cho 2 tuần, một đống tiền không đáng sẽ ra đi, bỏ. Uyên đi đến phương án thứ hai: Đi mượn.

Đây là phương án khó nhằn nhất vì sẽ chẳng có ai cho đứa nào mượn xe máy của mình trong vòng 2 tuần mà chả biết người mượn sẽ đưa nó đi cái xó xỉnh nào, thế là Uyên đã phải chạy vòng vòng xin xỏ cầu xin bạn bè người thân chỉ để mượn một con xe bất chấp tình trạng của nó. Chạy tới chạy lui trong vô vọng, Uyên vẫn về tay không, không một ai cho tấm thân khốn khổ cùng cực này một câu trả lời dù chỉ là ánh lên tia hy vọng. Ting! ting! tiếng thông báo điện thoại vang lên đánh tan sự rầu rĩ của Uyên, là thông báo tin nhắn của Couchsurfing. “Are you in Nghe An or Saigon?” – tin nhắn đến từ account mang tên Nick Russel gửi đến lúc 10h sáng. Uyên bừng sáng kéo kéo thả thả vào xem profile cá nhân, tự nhủ cuối cùng thì cũng sắp có bạn đến chơi nhà. Nick là một tên Việt kiều, lớn lên ở Seatle, và là một người có một background cực kì phức tạp và thú vị mà sau này Uyên có dịp được tìm hiểu. Sau một hồi lục lọi profile, Uyên quyết định chat tiếp với hắn ta, và cuối cùng chốt một cái hẹn mời hắn ta đến chơi nhà.

Năm giờ sáng, tiếng ting ting đánh bật Uyên dậy trong cơn uể oải nhàu nhĩ, là tin nhắn của tên Nick, hắn ta đã đến Vinh và đang đứng chờ chực ở bến xe. Đánh xe máy đi đón mà trong lòng rạo rực, vì đây sẽ là lần đầu tiên Uyên host Couchsurfer, và lại còn ở chính quê nhà của mình. Vừa tới gần bến xe, từ một khoảng cách không xa Uyên đã lập tức tia thấy bóng dáng một đứa con trai lưng vác một chiếc ba lô không hề điển hình của một backpacker, mà thay vào đó là một chiếc ba lô rất rất đẹp của hãng Fjaraven – một hãng ba lô cực kỳ nổi tiếng của Thụy Điển. Nhưng Uyên lập tức nhận ra hắn nhờ cái dáng đứng và điệu bộ của một backpacker lạc lối điển hình ở một nơi xa lạ, kiểu hình mà Uyên gặp khắp nơi mỗi lần đi du lịch.

Về đến nhà, Uyên chợt nhớ ra là mình chưa sắp xếp chỗ ngủ cho hắn, cũng chưa hề nói với gia đình là mình sẽ dắt một đứa lạ hoắc về nhà cho ở nhờ (tật xấu kinh điển không bao giờ sửa), riêng nhà Uyên thì bé như lỗ mũi, bây giờ nhường phòng Uyên cho hắn cũng được nhưng khổ nỗi phòng Uyên ngay vách phòng bố mẹ, nhỡ nửa đêm tỉnh giấc đi vệ sinh thấy cảnh hai ông bà chăn gối thì cũng kỳ, thế là Uyên đành phải đưa hắn qua nhà bà ngay cạnh, đưa cho hắn phòng của ông anh họ. Bước vào phòng thì lại nhận ra giường đã tháo khung, tuyệt!, lần đầu host mà fail không thể chịu được, cuối cùng Uyên phải trải nệm gối xuống đất cho hắn nằm ngay cạnh chiếc giường to chà bá nhưng không có khung, hẳn là một sự mỉa mai đầy cay đắng.

Sau sự cố ngoài ý muốn nhưng cũng đáng đánh vì nó có thể nằm trong một sự chuẩn bị kỹ càng hơn, Uyên chuộc lại sự bất tiện đó bằng một chuỗi 2 ngày liên tiếp dắt hắn đi khắp thành phố để khám phá. Ngày cuối cùng của hắn ta ở Vinh có lẽ sẽ trọn vẹn và kết thúc trong bình yên hơn nếu hai đứa không dẩm lên tặc lưỡi làm liều trong cái đêm chia tay. Sau khi chuếnh choáng cùng nhạc và kha khá bia, dắt xe ra về, đi tới nửa đường về tới nhà, Uyên điên lên buột miệng hét “Let’s go to the beach dumbturd!”, hắn quay lại hỏi “Which way?”, Uyên dơ tay ra chỉ “this way!”, 2 giây sau đó xe ngoắt một phát 180 độ, hắn vọt ga phóng cái vèo, hắn ta làm thật trời ạ, Uyên bây giờ chỉ biết nhắm mắt ngồi sau mà thôi. Lúc đó Uyên chả còn khái niệm về đường nữa, chỉ biết chỉ thẳng thẳng bằng cái ngón tay trỏ, đầu thì toàn nào hoa nào bướm nào sao, ngất ngây đến tận đâu vì cồn bắt đầu ngấm cùng gió cứ thổi thẳng vào mặt chực muốn bay cả não.

Đang lung linh chốn nào thì bỗng sau lưng Uyên nghe thấy cả một trời tiếng nẹt bô nháo nhác, vừa ngoảnh mặt lại xem thì đập ngay vào mặt 2 chiếc xe máy hầm hố cùng bốn người trên xe cầm gậy tuýt còi ép xe mình sang bên phải, hoang mang đang không biết chuyện gì đang xảy ra thì tiếng một anh hô lên “Vừa vượt đèn đỏ nha, đi mô giờ ni, tấp vô!”. Thì ra là các anh cơ động đang lượn đường làm nhiệm vụ giữa đêm. “Làm chi mà phóng một mạch giữa 1 giờ sáng rứa hai đứa tê! Có biết vừa làm chi không? Không thấy đèn đỏ trước mặt à?”, các anh không nói thì em cũng không biết bây giờ đã là 1 giờ sáng, và các anh không nhắc thì em cũng không nhận ra rằng em đang đi trên con đường có nhiều cột đèn giao thông nhất trong thành phố.

Vẫn đang đơ đơ chưa biết nói gì, đang tính mở mồm ra giải trình thì tên Nick mau mắn đưa miệng quay lại nói với mình “What the hell are they talking about?”, xong quay sang bốn anh cơ động “What did you guys say again, I don’t understand”. Uyên sau khi nghe vậy, chêm thêm một tràng tiếng anh ngoẻo và bỏ luôn ý định giải trình bằng tiếng Nghệ như lúc đầu. “Thôi đi đi đi, đi đi”, bốn anh xua xua khoát tay lên phía trên thả cho đi, Uyên và tên Nick bàng hoàng im lặng đập vai nhau phóng ga lên, sau đó còn nghe loáng thoáng tiếng rì rầm của mấy anh cơ động “Bọn ni chắc Lào lạc qua đây mẹn rồi”. Uyên nghe được dịch lại cho tên Nick, bảo bọn nó tưởng mình dân Lào kìa mày, hai đứa vừa phá lên cười hả hê vừa tăng tốc phóng xe vọt lẹ.

Cập xe đến khu vực đảo Lan Châu, hai đứa quăng xe chạy ào ra biển, duỗi chân thẳng cẳng nằm sóng xoài ra cát một cách vô tư lự, ngửa mặt lên trời ngắm sao, mặc kệ gió biển thổi ào ạt cát sột soạt trong miệng, thỉnh thoảng phá lên cười vì cuộc tẩu thoát ngoạn mục và cái sự điên rồ liều lĩnh của hai đứa. Đó là lần đầu tiên Uyên thoát ải công an giao thông mà không hề tốn tí sức và vật chất nào, và cũng là cái chiến thắng có được nhờ sự ngu dốt đến từ kẻ địch, một tí cồn, một cái gan to, một cái đầu vô lo và một niềm vui khó tả đến từ hai tâm hồn xa lạ. Uyên mắt bắt đầu chùng xuống, chực nhắm và nghĩ đến hai điều: một là mình sẽ chết cóng trên biển đêm nay với tình trạng phơi gió như thế này, hai là tất cả vẫn sẽ ổn, và Uyên sẽ thức dậy cùng một thứ bình minh hoàn hảo. Uyên gạt bỏ điều thứ nhất ra khỏi đầu, và quyết định cứ thế an tâm nhắm mắt, ngày mai sẽ là một ngày tuyệt vời.

(To be continued)

https://mp3.zing.vn/embed/song/ZW9A86DE?start=true
13417491 1815985805287005 2435321511649422495 n

[Crazy Stupid Journeys] Sec 4: Quảng Bình – Nơi để lại một nửa con tim


“Khi Uyên nói “để lại một nửa con tim”, thì nó sẽ như thế này: để lại một nửa con tim và con tim chỉ còn một nửa.”

Với chuyến hưởng rừng Bạch Mã cùng em Huế Sài Gòn, điện thoại của Uyên chính thức sập năng lượng cùng cơ man nào là dấu tích yêu thương từ ẻm mang tên NƯỚC MƯA. Hết cách chữa ở Huế, Uyên mang theo điện thoại với hy vọng vô vọng là có thể chữa được khi tới Quảng Bình – nơi có papa và mama đang dang rộng vòng tay chào đón Uyên về căn nhà thứ hai của mình.

Quảng Bình là vùng đất chả xa xôi gì so với quê Uyên, thế nhưng Uyên chỉ chính thức đặt chân đến nơi đây lần đầu tiên khi có papa và mama kéo Uyên vào chơi 5 năm trước, đó là ngày Buffalo Hostel của pa và ma thai nghén bấy lâu ra đời, Uyên khi đó mới chỉ là một đứa học sinh cấp 3 đầy hứng khởi trước lời mời của một người có chung niềm đam mê âm nhạc đến ca hát mở màn cho ngày Buffalo xuất hiện, và cho đến 3 năm sau đó quay lại, đó đã là căn nhà thân thương thứ hai.

Ngày đầu tiên đặt chân tới Quảng Bình, Uyên tức tốc đem em điện thoại đi sửa ngay lập tức. Cả papa và Uyên chạy tới chạy lui chỉ để cứu vãn một con iphone 4 sắp gần đất xa trời và là tài sản to lớn nhất của một đứa sinh viên nghèo kiết xác vác thân đi du lịch trong vòng hai tháng, Uyên như chết đi sống lại mỗi lần chìa máy ra thì người ta quăng cho một câu không thương tiếc “Mua máy mới đi em ơi, sửa con này chi nữa cho tốn kém”, Uyên mà có tiền Uyên cũng tậu ngay một em mới, cơ mà khổ nỗi tài sản Uyên có trong người móc ra hết có lẽ còn chưa đủ mua nổi nửa cái điện thoại mới, Uyên đành cúi đầu ngậm ngùi nhìn em điện thoại đơ ra một cục không có dấu hiệu hồi sinh. Papa thấy Uyên quay cuồng với con điện thoại ghẻ thế là dắt xe chở Uyên đi qua chỗ mấy thằng đệ của papa (papa nói) để sửa kiểu “tạm”,  thế là Uyên sau đó sống hết kiếp với em nó trong tình trạng lúc chết lúc sống, không biết khi nào thì hồi sinh hoàn toàn.

Buồn như chó chết con, papa và mama quyết định đưa thêm cho Uyên niềm vui trong suốt gần 2 tuần sau đó, 2 tuần đó đơn giản là 2 tuần đẹp nhất trong cả cuộc hành trình của Uyên, 2 tuần chính thức khiến Uyên bỏ lại một nửa con tim.    

Uyên thực sự bắt đầu hành trình khám phá Quảng Bình bằng chuyến công du cùng tổ đội khách ở Buffalo hostel, mama và papa sợ Uyên cô đơn lẻ bóng nên kéo Uyên đi một tour với các thành phần ba lô ở hostel về Phong Nha. Trên bus Uyên là đứa Việt duy nhất lộ ra sau khi chị lead điểm danh quốc tịch từng người. Hỏi tới “Việt Nam”, mình mau mắn dơ tay “Me, the only Vietnamese!”, thế là cả xe bật cười theo quán tính, một bạn người Anh còn quay qua bảo “I’ll take care of you!” lol, vậy là Uyên yên tâm không lo bị bỏ rơi một mình. Lịch trình ngày hôm đó cả nhóm đi đến Hang Tối và Động Thiên Đường, động Thiên Đường thì gần như du lịch hóa bằng động Phong Nha, nhưng độ đẹp của động thì không chê vào đâu được, nó gần như là phiên bản “không nước” của động Phong Nha, là động khô dài nhất Đông Nam Á, đây cũng là một trong những động khô đẹp nhất mà Uyên từng đặt chân tới.

Tour dong Thien Duong Vietravel 11
Động Thiên Đường đẹp hơn cả Thiên Đường ở Phong Nha

Sau khi khám phá động Thiên Đường, cả nhóm tiến về khu vực Zipline để đu qua hang tối, zipline ở thời điểm đó đã bắt đầu cực kì nổi ở Việt Nam, và Quảng Bình dường như là nơi khởi điểm của Zipline lúc đó. Uyên háo hức cùng các bạn mặc đồ bảo hộ và áo phao, bởi zipline đu qua con sông chày, con sông có nước trong xanh và đẹp nhất Uyên từng thấy ở khu vực miền Trung này. Thường thì mọi người sau khi đu zipline qua sông tới Hang tối sẽ chèo thuyền Kayak để vào tận trong hang, nhưng nhóm Uyên quyết định bơi hẳn hơn 1 cây số nhờ tinh thần bất diệt của chị leader.

hang toi dark cave
Đường vào hang tối sau khi bơi ngập mặt
Du lich song chay hang toi mytour 24
Tắm bùn trong hang tối

Uyên là một đứa bơi siêu ngu, là sản phẩm từ lò luyện bơi Tôn Đức Thắng nơi lấy bơi ếch ra làm một trong những tiêu chuẩn để được ra trường, vì thế nên bơi ếch là thứ duy nhất Uyên biết, và cũng là kiểu bơi chậm chạp nhất trong các kiểu bơi. Lượt đi Uyên ngon lành cành đào bơi dễ dàng cùng mọi người tiến vào hang, nhưng đến lượt về thì Uyên phải nhờ mấy anh bảo hộ kéo về đoạn còn lại, thiệt xấu hổ không còn lỗ nào chui. Sau khi mọi người lầy lội tắm bùn trong Hang Tối (trong Hang Tối có siêu nhiều bùn khoáng), tất cả tụ họp lại đánh chén và kết thúc hành trình nửa ngày bằng một chầu nhậu Cô Ca mix vodka đã đời.

Tối ngày hôm đó, papa và Uyên kéo nhau ra ban công hostel lai rai bia bọt hóng gió phóng tầm mắt ra biển Nhật Lệ, papa vẫn như lúc nào, lại lôi guitar ra vẩy những bài độc quyền của cả hai ba con, chưa có ai có thể đệm cho Uyên Jar of heart hay được như papa, cũng chưa có ai mỗi lần đệm cho Uyên hát lại có cái sự trao đổi ánh mắt tình như papa – điều mà mỗi người hát và người đàn đều mong muốn có được.

Uyên còn nhớ ngày nào ba con mới quen nhau, Uyên bẽn la bẽn lẽn ngồi bên dưới nhìn papa đánh đàn dưới ánh đèn mờ ảo, phất phơ mái tóc dài đầy chất nghệ, cả cái phong thái lúc đánh đàn không lẫn đi đâu được, rồi sau đó Uyên được giới thiệu với papa, rồi Uyên lên vừa đàn vừa hát nhằm gây ấn tượng mà tay cứ run cầm cập vì có người master guitar vừa trình diễn trước mình, ấy thế mà sau đó Uyên với papa lại thành hình với bóng, người hát người đệm người hứng người tung, cảm xúc chưa bao giờ thăng hoa hưng phấn hơn, và giờ đây năm năm sau đó, papa và Uyên lại được sống lại trong cái cảm xúc khó tả ấy một lần nữa.

Và cũng nhờ buổi đêm hôm ấy, Uyên và papa quyết định phải tìm lại cái cảm xúc ấy cho thật trọn vẹn, bằng cách bắt đầu hành trình gắn âm nhạc vào mọi ngóc ngách của Quảng Bình, Uyên và papa cứ thế mà chạy theo tiếng gọi con tim, và cả cái tình của xứ Quảng Bình nắng gió. “Lái xe ra Phong Nha chơi hè!” – Papa đưa ra cái rụp một đề nghị mà Uyên luôn luôn sẵn sàng gật đầu đồng ý vào một buổi sáng nắng chói chang dù chỉ mới 8h sau khi đánh chén nguyên một dĩa bánh mì ốp la và một cốc smoothie to bự do anh Hiếu dễ cưng – đầu bếp ruột của Buffalo làm. Papa và Uyên hí hửng chạy ra ngoài check lại cục sắt Winn Yahama từ đời tám hoánh để lại, Uyên không muốn nhưng vẫn tỏ rõ sự hoài nghi với ẻm trong trường hợp gặp ổ voi ổ chó ở cái xứ này, chỉ mong ẻm không long vít giữa đường.

Xong xuôi, papa và Uyên cắp nách em ukulele và một em loa, đủ đầy, lên đường. Trước khi chính thức tiến vào tuyến đường mòn, 2 ba con thấy thiếu tí nhạc, thế là papa chơi lớn, gắn nguyên quả loa trước đầu xe, play nguyên quả list yêu thích kinh-khủng-khiếp của Uyên và cả của papa – Angus and Julia Stone. Hai ba con tiến thẳng về Phong Nha, cóc để ý mọi người nhìn, đầu vẫn lắc, miệng vẫn cười.    

Bài hát yêu thích nhất mọi thời đại của Uyên và Papa

Uyên và papa chốt deal bỏ qua các thể loại động vì đã quá ngán, đâm thẳng về làng Bồng Lai. Làng Bồng Lai nằm sát vách khu Phong Nha – Kẻ Bàng, là một khu vực dân cư khá thưa thớt, chưa phát triển nhiều về du lịch như con mãnh hổ của du lịch Quảng Bình bên cạnh. Do không có quá nhiều dịch vụ và khách du lịch đến đây, làng Bồng Lai còn giữ được nét đẹp nguyên thuỷ, hoang sơ hơn cả những khu vực khác của Quảng Bình.

Ở đây, điều thú vị nhất hiện hữu là quán The Pub with cold beer của hai vợ chồng địa phương mở ra một cách cực kì tình cờ cách đây 4 năm, khi mà du lịch Quảng Bình chưa quá rầm rộ sau sự kiện King Kong và Sơn Đoong, làng Bồng Lai hầu như chưa có ai biết đến. Những thông tin này Uyên hoàn toàn tìm hiểu chỉ sau khi trở về từ đây, bởi thời điểm Uyên và papa bước chân tới đây đều hoàn toàn là tình cờ và chẳng có kế hoạch gì trước. Uyên thắc mắc và thấy ngộ ngộ khi lần đầu tiên nhìn thấy chiếc bảng gỗ cũ kì được viết lên năm chữ đen bằng than “The Pub with cold beer”, nghĩ trong đầu bảo “hay ghê, giữa cái chốn khỉ ho cò gáy này tự dưng có một cái pub mọc lên, đã vậy còn xài cái kiểu tiếng anh kì cục (điều mà Uyên luôn bắt gặp mỗi lần đi du lịch)”.

Papa và Uyên tạt vào nghỉ chân thì chợt nhận ra là chỗ này cực kì nổi tiếng đối với dân balo ở đây, nào tour tuyến bằng xe máy hay các trekkers đều dừng lại nghỉ chân tại đây. Uyên và papa sau khi rời đi đã đồng ý ở đây có gà, cơm và bia ngon nhất từng được nếm. No nê sảng khoái, hai ba con Uyên tiếp tục lên đường cách đó 3km đi đuổi lợn rừng, và dừng lại điểm ngắm cảnh thật sự của làng Bồng Lai – địa điểm yêu thích nhất trong cả chuyến đi của Uyên.

Ngoằn ngoèo băng qua rừng cây và đường đất, Uyên và papa cuối cùng cũng tới được điểm ngắm đẹp nhất của làng Bồng Lai. Điểm đó được khai thác cũng bởi một đôi vợ chồng ở đây, được giăng xung quanh những chiếc võng gần như trên cao cách xa mặt đất sông suối để mọi người có thể vừa nằm vừa có thể ngắm hết view của núi rừng ở đây.

Tức cảnh sinh tình, ba con Uyên đóng cọc làm ngay một mini show cha và con cùng núi rừng, Uyên chạy đi mượn anh chủ quán guitar cho ba, còn Uyên chơi uku, hai ba con cứ thế nghêu ngao, hễ hát tới bài nào quen quen, mấy người xung quanh ở cùng cũng đu theo hát với theo, thế là lại có thêm khán giả, Uyên và papa hem có bị quê mà tủi tủi hát một mình. Vậy là sứ mệnh hát dạo bước đầu thành công, hát với núi rừng sông suối: checked.  

Phút tức cảnh sinh tình ngẫu hứng của hai ba con

Giang nắng nguyên một ngày đã đời, hai ba con xách xác về tới Buffalo, chưa chịu mệt, còn về kéo thêm hai thằng Nguời Anh mũi lọ đi biển Đá Nhảy. Chốt deal lần nữa cái rụp, 4 con người lại phóng ra Đá Nhảy, sau xe vác theo nguyên thùng đá chất đầy bia cứ như đi tải đạn tiếp thực trên đường mòn năm 54, bất chấp mọi thứ xung quanh. Lần này hoành tráng hơn, papa xách theo thêm em guitar, mở nguyên live show A Đê Lê, bắt hai thằng mũi lọ ngồi làm khán giả, Uyên vừa hát vừa gật gù, quay qua thấy hai thằng nó ngồi nghe cũng gật gù vẻ mặt tâm đắc, nghĩ bụng “may quá chắc nó phê bia rồi nên có vẻ nó thấy hay lol”, papa thì vẫn cứ phiêu diêu múa ngón, Uyên thì vẫn cứ chạy đua theo hơi gió biển, 2 đứa kia thì vẫn cứ lắc lư. Thế là sứ mệnh hát dạo lại cuốn theo chiều gió, hát với biển: checked.  

Đến đó vẫn chưa cam, papa và Uyên quyết chơi lớn trước khi Uyên đi, làm nguyên một mini show ngay trước Buffalo cho bà con làng xóm nghe chơi, tiện thể dâng tặng mấy thằng tây mũi lọ ít thứ mới mẻ để thưởng thức nhằm lôi kéo bọn nó ra cái vòng luẩn quẩn suốt ngày chè chén pooling các thứ qua ngày, nhìn bọn nó sinh khí Uyên cũng phải chùng xuống và nhìn lại bản thân xem mình có thảm hại như bọn nó không, nhưng nghĩ lại thì thấy mình quá bậy, trước khi đi đã dặn cái đầu phải trống, không được phán xét, cơ thế mà vẫn cứ có những phút giây yếu lòng đến vậy.

Hai ba con cũng chẳng chuẩn bị gì nhiều, chỉ kéo anh em nhạc nhẽo của pa đến góp giọng chung vui, anh chị staff trong quán thì lăng xăng pha nước, viết bảng thông báo đêm nhạc tối hôm đó. Cái hostel bé bé nằm lọt thỏm giữa Đồng Hới tối đó rôm rả bất thường, ai đi qua cũng nhìn, bởi nó là thứ sáng nhất, lung linh nhất và đầy ắp tiếng cười tiếng nhạc nhất thành phố đêm hôm đó. Hát cho nguyên cái Quảng Bình bé bé xinh xinh: Checked.  

2 tuần ở Quảng Bình được gói gọn lại trong 2 phút

Hả hê với bao nhiêu là thính đã thả lại chốn này, Uyên cuối cùng cũng mãn nhãn yên tâm để xách thân tiếp tục Bắc tiến. 2 tuần trong hành trình 2 tháng cho một địa điểm không phải quá nhiều cũng không phải ít ỏi, nhưng chưa bao giờ Uyên rời đi nơi nào mà Uyên phải tốn công nhớ nhung lưu luyến bịn rịn như ở nơi đây, bởi Quảng Bình xấu tính quá, tham lam quá, thích giấu tim con người ta để người ta phải có cớ quay lại tìm. Bây giờ Uyên chính thức chỉ còn một nửa con tim để tiếp tục lên đường, về với nơi con tim nguyên vẹn ra đời, là nhà – Nghệ An.

IMG 0108 EFFECTS 1
Đón ánh bình minh hoàn hảo cuối cùng trước khi tạm biệt Quảng Bình
received 1130326807049363

[Crazy Stupid Journeys] Sec 3: Mưa trên phố Huế

Ngẩn ngơ sau khi được anh tốt bụng thả ở bến xe Đà Nẵng, Uyên thất thểu bước lại gần chiếc bus cũ kĩ gắn chữ “Đà Nẵng – Huế”, biết kiểu gì cũng sẽ có người lại chèo kéo đi xe, Uyên chuẩn bị tâm lý sẵn sàng phòng thủ. Một bác giọng rặc Huế bắn một tràng tiếng anh cũng đặc nốt chất Huế “Huế xi ti Huế xi ti, ây ti thao dần, hia hia!!”, rơi vào tình huống khó đỡ lần thứ hai, Uyên cứ thế đâm thẳng kiếm tìm những chiếc bus khác, đi loanh quanh một hồi cuối cùng cũng quay về với bác người Huế, bảo “80 ngàn hả bác, bớt nữa không ạ?”, bác tròn mắt “Ơ con người Việt à, rứa mà bác tưởng bọn tây chớ”, mình thắc mắc quài làm sao mà cứ bị nhầm là tây, chợt cúi xuống nhìn lại bản thân từ trên xuống dưới thì đúng bây giờ nhìn chẳng khác nào bọn ba lô bẩn bẩn xấu xấu, da đến ngày thứ 7 đã bắt đầu đen nhẻm lên vì ham hố phơi nắng quá đà, thảm hại không chịu được!

Là người đầu tiên trên chiếc bus đi Huế, Uyên phải ngồi đợi hơn 30′ để chờ bác tài gom khách, hơn một tiếng sau, từ việc độc tôn con xe bus Uyên đã chuyển qua bị nhồi nhét vào một bên gần cửa sổ xe cùng một bác trai đem theo cơ man nào là gà vịt khoai sắn từ quê đi, tay xách nách mang để tràn ra hết cả chỗ để chân chỗ Uyên, thế là hơn một tiếng trong suốt hành trình Uyên được tận hưởng những mùi hương lạ lùng hấp dẫn từ những thức quà quê của bác trai, Uyên và bác chỉ biết nhìn nhau bối rối cả hơn tiếng đồng hồ ấy mỗi lần vô tình ngoảnh mặt chạm ánh mắt, cơ mà Uyên lại thấy vui đến lạ, bởi những nếp nhăn trên khuôn mặt từ một người lạ trong ít giây, mùi gió bụi thổi từ cửa sổ, con đường trải dài thẳng tắp núi non, cùng cả Angus & Julia Stone trong playlist vang lên theo từng nhịp của bánh xe bus đang đồng hành cùng Uyên trên điểm đến tiếp theo với cả một sự háo hức tột cùng, đó dường như là một trong vô vàn niềm vui nho nhỏ không nói nên lời của một kẻ độc hành.    

Huế là điểm đến đầu tiên Uyên có cơ hội được dùng đến Couchsurfing. Sau nỗ lực gửi request không thành từ trước chuyến đi một tuần cho một số host ở Hội An và Đà Nẵng, thì Uyên cũng đã thành công ở Huế. Host của Uyên là một chị gái Huế cực kì cực kì dễ thương, chị là Thy. Uyên cảm thấy mình là đứa may mắn nhất quả đất khi thời điểm chị Thy accept request của Uyên cũng là thời điểm chị Thy chính thức vào làm cho một hostel mới toanh ở Huế, cũng là hostel Uyên được offer hai đêm free cho những bạn trên cộng đồng Couchsurfing. Hostel có cái tên April, là tháng hostel được khánh thành, cũng là tháng bước vào một Huế thật sự – Huế của mưa.

Chủ hostel là chị Trang, cũng là một thành viên kì cựu của Couchsurfing, ngay thời điểm mở hostel, chị đã ban hành một cái deal chất nhất quả đất “Free 2 night stay for couchsurfers!”, và Uyên gần như là cái đứa mở hàng cho cái deal này, gần như thôi bởi cùng ngày Uyên đến thì có thêm hai bạn cũng là couchsurfer nữa tới, cả nam cả nữ, vui tung cửa nhà! Uyên cập bến April vào một trưa nắng gắt 38 độ, thế cơ mà Uyên chưa từng thấy hạnh phúc hơn, bởi chị Thy đã đợi Uyên cả tiếng đồng hồ và chào đón Uyên bằng một “bàn tiệc” đầy ắp bánh bột lột tôm do chính tay chị tự làm, bảo đợi Uyên đến mới dám ăn nên nguội hết cả rồi, yêu chịu không nổi!

Ở April Uyên có cả một gia đình mới từ couchsurfing, một anh bạn Việt phi xe máy từ Bắc vào Nam, hai cô bạn Pháp từ Lyon, một đôi hipster từ Tây Ban Nha đi xe máy từ Hà Nội, một đôi sửu nhi hitchhiking từ Thổ Nhĩ Kỳ tới Việt Nam (hai bạn ý lúc đến hostel là bằng taxi, sau hỏi ra mới biết là hitchhike được cả anh taxi luôn haha) và một đôi trẻ người Đức (sau này thành bạn hát hò cùng Uyên hehe), hostel lúc ấy cứ như tổ đội vô gia cư tầm cỡ thế giới vô tình gặp nhau ở cái đất Huế bé tíu tiu, thế mà lại cứ đầy ắp tiếng cười, tưởng chừng như gặp nhau từ cả kiếp trước.

Đến với Huế Uyên chẳng mong gì hơn bằng việc đi cho bằng hết, nhìn cho bằng hết những cái Huế nhất ở Huế. Uyên lại cảm thấy Uyên là người may mắn nhất quả đất, bởi nguyên hai ngày sau đó, Uyên được một local guide chính hiệu người Huế, đẹp trai ngời ngời, là hướng dẫn viên bán thời gian ở Huế, và cũng là bồ “bán thời gian” của chị Thy, dắt đi “mở mắt” từng ngóc ngách ở Huế. Chưa bao giờ Uyên cảm thấy một cái bàn thờ chứa đầy di ảnh của 13 đời vua Nguyễn nó lại đẹp đến như thế, cho đến khi Uyên nghe anh trai thổi hồn vào từng câu chuyện đằng sau những bức ảnh đó bằng cái giọng Huế ấm ngọt thanh thoát đến lạ lùng.

Anh sẵn sàng bỏ nguyên một ngày quần hết cái Đại Nội chỉ vì anh bảo “đã theo hướng dẫn viên rồi thì học cho hết hí, anh quần cho mi cả buổi mi học ọ luôn (translate: đã theo hướng dẫn viên rồi thì học cho hết nhé, anh dập cho mày cả buổi mày học cho chết luôn). Uyên lại tặc lưỡi “chơi luôn!”, kết cục cả một ngày hôm đó và nửa ngày hôm sau, Uyên ăn ngủ với cái Đại Nội và ba cái lăng, đến nỗi sau này khi quay lại sau một năm, Uyên vẫn còn cảm giác ngờn ngợn ngán ngẩm, nhưng từng chút kỉ niệm tiếng cười lưu lại ở đó thì vẫn luôn khiến Uyên mỉm cười mỗi lần nhớ lại. Hai bạn Pháp và anh bạn Việt bị Uyên và anh lôi đi cùng cũng siêng năng đu theo, chịu khó căng mắt rướn cổ ra chờ thông tin dịch lại từ Uyên sau mỗi lần Uyên nghe được thông tin mới từ anh trai, năm con người cứ thế xông pha hết ngách này ngóc kia dù mồ hôi mồ kê đầm đìa.

Huế không được dễ thương như Đà Nẵng, bởi Huế tiễn Uyên đi bằng những cơn thịnh nộ của cái đứa con gái ẩm ương mang tên Mưa Huế. Mà em ý không chịu tiễn bình thường đâu, phải tiễn theo kiểu Huế pha Sài Gòn em ý mới chịu cơ. Ngày cuối Uyên quyết định đi thưởng núi ở Bạch Mã, rủ thêm đôi bạn nghịch ngợm người Đức cùng anh người Việt, chị Thy và anh bồ Thy, bỏ hai bạn Pháp ở nhà bởi hai bạn ý có việc riêng, sáu con người ba chiếc xe, đâm thẳng về Bạch Mã. Chuyến đi sẽ kết thúc trong sự khô ráo và êm đẹp nếu sáu con người này không nổi hứng điên rồ lên đi tìm thấy cho bằng được con thác Đỗ Quyên – điểm đẹp nhất và cũng là điểm gần như xa nhất trong khu vực Bạch Mã.

Quãng đường đi tìm thác đó sẽ không là gì nếu không có sự xuất hiện của em gái mưa đỏng đảnh mang tên Huế Sài Gòn. Ẻm Huế vì ẻm dai kinh khủng dẳng, ẻm Sài Gòn bởi ẻm bất chợt hơn cả lũ gián trong nhà tắm nhà Uyên mỗi đêm. Đỗ Quyên chưa bao giờ xa đến thế, khó với đến thế trong vòng vỏn vẹn ba mươi phút, em Huế Sài Gòn đùng đùng dội thẳng cơn phẫn nộ lên sáu con người trong hoàn cảnh không có một thứ gì đem theo có thể chống được nước, giữa rừng thẳm lạnh buốt cảm như 15 độ C trong khi nhìn xuống dưới chân núi vẫn nắng chang chang. Đường đến thác Đỗ Quyên trong những đoạn đường cuối cùng xuất hiện một đoạn bậc thang sắt đã tan nát thủng lỗ chỗ, cả bọn nhìn nhau đắn đo không biết có nên đi xuống nữa không, bởi bây giờ nếu đi xuống thì khi phải đi lên lại sẽ là một sự đánh đổi không mấy đáng thử, bởi lúc đó mưa rừng lại bắt đầu dội xuống nặng hơn, lạnh hơn, đễn nỗi tay vịn đoạn thang cuối cùng cũng lăn ra long lóc dưới đất.

Uyên vẫn là cái đứa lì lợm cứng đầu không chịu khuất trước cảnh đi bộ mòn gót mà không nhìn thấy được thác, hô toáng lên trong cảnh mồm ngập nước mưa “lỡ rồi đi thôi!”. Cái hăng đánh chết cái dại, xuống tới nơi thì em thác Đỗ Quyên xinh đẹp chỉ còn được thấy một nửa, bởi nửa còn lại của ẻm đã bị cả tấn cây che phủ do cơn mưa đánh sập xuống. Thất vọng tràn trề, cả đội quay đầu lại trở về trong đầu chửi thề cái con mắc dịch tên Huế họ Sài Gòn. Lặn lội giữa cơn mưa giông ngược chiều gió, cả đội chật vật leo lên tìm đường về lại điểm xuất phát, khoảnh khắc đặt chân về đến con đường mòn vừa đúng lúc cơn mưa tạnh, cả lũ hét toáng lên “Let’s go back to the waterfall!”, mọi người vỡ òa lên cười sung sướng trong cái sự mỉa mai hài hước của câu vừa rồi mà trong lòng thấy sảng khoái lạ thường, đó luôn là cảm giác mình có được mỗi lần trở về từ núi rừng sông suối, mặc mệt mỏi đau đớn, cảm giác chinh phục được thiên nhiên luôn là cảm giác tuyệt vời nhất.

Đêm cuối ở Huế, cả gia đình April quây quần tổ chức tiệc lớn chia tay các bạn couchsurfers lên đường tiếp tục hành trình, ai cũng hồ hởi xắn tay vào bếp nấu bún bò Huế, mấy bạn Tây lăng xăng đi siêu thị kiếm cho bằng được bia Bỉ về mời các bạn Việt uống thử, anh bạn người Đức thì lân la phục vụ ca múa nhạc quần chúng, nào đàn nào loa nào máy. Cũng từ sự kiện này mình mới có thêm bạn cùng gu nhạc, vừa bật lên bản There’s too much love của Bella and Sebastian một cái, cả lũ nhảy dựng lên hét hò lắc lư, cảm tưởng như vừa tìm được đồng đội âm nhạc thất lạc bấy lâu nay.
[youtube https://www.youtube.com/watch?v=Jr4930v0yJI]

Bonus bản There’s too much love cho các bạn nghe, bản nhạc yêu thích nhất mọi thời đại của mình! Uyên và chị Trang host của April đêm hôm đấy ngồi lại trò chuyện tới khuya, tỉ tê mọi thứ trên đời về du lịch, về những dự định của chị, cả của Uyên, cả của April. Chị nhẹ nhàng bảo Uyên rằng sau này nhỡ có chán đi rồi thì về đầu quân cho chị, Uyên cũng nhẹ nhàng bảo lại là thế thì chị cho phép em về đầu quân theo mùa được không, mùa nào mưa to nhất em về mùa nấy, để mỗi lần em đi em còn thấy nhớ nhung để mà quay về.  

Bán Đảo Sơn Trà nhìn từ trên cao

[Crazy Stupid Journeys] Sec 2: Đà NẴNG TỚI HỘI AN và những mảnh tình thất lạc

Uyên đứng sừng sững ngay trước bến xe Hội An, mặt đang kiểu hào hứng sắp tản bộ về phía chỉ đường nơi chiếc homestay đã book có thể sẽ chỉ còn cách vài sải chân, thì bất thình lình một bác xe ôm (lại một bác xe ôm) nữa xuất hiện, miệng liến thoắng “mô tô bai mô tô bai?”. Mình lẩm bẩm trong đầu bảo kiếp trước không biết có phải là người tình trăm năm của bác xe ôm nào rơi rụng vô tình ở cái đất xứ Quảng này không?

IMG 0086 1

Uyên không chần chừ mà tạt ngay lại “Không bác ơi con người Việt, con đi bộ thôi”, lạnh lùng bước tiếp, lần này bước theo kiểu bị mèo vồ ngày bé, không cho phép thêm một xe-ôm-ngoài-hành-tinh nào xâm nhập vào lãnh địa một lần nữa.

Uyên dừng trước một chiếc homestay màu trắng bé bé xinh xinh sau 5 phút tản bộ, trong một giây sững lại, Uyên thấy có gì đó rất sai, chiếc homestay này quá fancy so với những gì Uyên được thấy trong ảnh, nghi ngờ có biến, Uyên lục ngay điện thoại ra check lại địa chỉ một lần nữa cho chắc ăn, thì ôi thôi, địa chỉ của homestay này là số 50, là số chẵn, còn Uyên đang đứng trước số 51, LÀ SỐ LẺ, NẰM TRÊN CÙNG MỘT CON ĐƯỜNG, bay vào hỏi một chú đang đứng tưới cây trong đó thì mới biết: SỐ 50 VÀ SỐ 51 TRÊN ĐƯỜNG NÀY CÁCH NHAU 2KM! Ngu tập 2!

Uyên câm lặng quay đi trong tủi nhục thêm một lần nữa, đánh bộ thêm 2km, vừa nóng vừa mệt vừa tức vừa bỏng rát vì đôi xăng đan mới tinh cà nát gót chân. Sau 2km “ngắn ngủi”, Uyên đã lê được đít tới chiếc homestay của sự vinh quang mà Uyên phải đánh đổi bằng sự ngu dốt vô biên giới. Trước chuyến đi xám xịt này, Uyên đã dặn lòng và chốt một cái deal trước mắt với Hội An (khá là trẻ trâu): Đi bằng hết 3 làng nghề đất Hội!

Điều đầu tiên sau khi check-in lấy phòng Uyên làm đó là chọn ngay một em xe đạp tốt nhất khỏe nhất trong hàng tá những em nằm ngoài sân phơi nắng của homestay, homestay Uyên ở có free xe đạp bonus thêm cô chủ siêu siêu dễ thương hỏi gì cũng biết ở Hội An. Sau khi tắm táp xong xuôi, Uyên xúng xính dong xe bắt đầu hành trình thực hiện thỏa thuận giữa Uyên và Hội An.      

Theo như sự chỉ dẫn không đầu không cuối của bạn map trên con iphone 4 cùi bắp, Uyên đạp hào hứng về phía làng gốm Thanh Hà – làng gốm tồn tại ở Hội An từ thế kỉ 15 đến nay, cũng là nơi tạo ra tất cả những con vật gốm nung nhỏ nhỏ xinh xinh mà nếu ai từng đến Hội An đều thấy khắp nơi, từ sạp lưu niệm ven đường cho tới những cửa tiệm hoành tráng.

Lúc Uyên tới nơi là lúc hầu như rất ít khách tới thăm, chỉ thấy bóng dáng lẻ tẻ một vài người đi ra đi vào, bụng nghĩ không lẽ chỗ này chán đến thế? Xong vẫn tặc lưỡi mua vé hết 15 ngàn, tung tăng đi sâu vào cổng. Men theo một đoạn đường ngoằn ngoèo hai bên đắp bằng gạch nung đúng kiểu một ngôi làng điển hình, Uyên tìm đến căn nhà đầu tiên trong vô vàn những căn nhà của các hộ làm gốm – nhà của chú Diên. Chú là con người dễ thương nhất (thứ hai) mà Uyên được gặp ở Hội An. Vì là người duy nhất tới thăm nhà chú, Uyên được chú tiếp đãi không thể nồng hậu hơn, chú kéo Uyên xuống ngồi cho học nặn từng tí một những con vật được uốn miết bằng đất dẻo phù sa.

Vừa vọc tay vào cái chất dẻo mềm vo vo nặn nặn, Uyên và chú vừa nói chuyện rôm rả về cái xứ miền Trung nắng gió. Uyên nói với chú Uyên cũng là dân miền Trung, mặc dù một nửa dòng máu Uyên là dân Sài Gòn, nhưng đi đâu Uyên cũng coi mình là dân miền Trung quê Bác chính hiệu, mặc cho cái tôi to đoảng của dân xứ quê Uyên cứ đi đâu xa là không dám nhận gốc gác con cháu Bác Hồ. Cũng buồn vì cái định kiến đèo bòng trên lưng là “dân Nghệ”, đi đến đâu người ta tránh đến đấy, vẫn được mác cần cù học giỏi nhưng cái số đấy người ta không quan tâm bằng cái số người gian trá lừa lọc.

Con người vẫn vậy, một điều tốt không bằng 9 điều xấu, mãi mãi là khó chữa. Trong vòng 2 tiếng đồng hồ Uyên và chú chém hết chuyện trên trời dưới đất, từ chuyện nhỏ đến chuyện to, từ chuyện Vinh là thành phố thuộc tỉnh Nghệ An (xin nhắc lại Vinh là thành phố trực thuộc tỉnh Nghệ An, không phải là hai nơi chốn khác biệt) đến chuyện người dân xứ Hội nơi đây chấp nhận hy sinh gần cả cuộc đời sống trong những căn nhà gạch nung đỏ không máy lạnh điều hòa chỉ để bảo tồn nét đẹp văn hóa cổ của Hội An, để vẫn ngồi ngay tại lò nung 100 độ cầm tay dẫn dắt những thế hệ sau nối tiếp truyền thống của làng gốm Thanh Hà. Chém hết từng đó chuyện nhưng Uyên vẫn chưa xử xong em lợn (chắc là lợn) mà chú Diên chỉ dẫn nhào nặn cách đây 2 tiếng đồng hồ, trong khi mình vật lộn với em lợn đầu tiên thì chú đã xử xong 4 em.  

Sau khi phủi mông đứng dậy trong đau đớn vì ngồi lọ mọ với em lợn nung suốt 2 tiếng đồng hồ thì chú Diên lên tiếng hỏi Uyên một câu hỏi (câu hỏi cool ngầu nhất thế gian): “con muốn đi cùng chú qua Công viên đất nung chơi với mấy anh chị bên đó hông?”.

MỘT ĐỀ NGHỊ TUYỆT VỜI NHẤT QUẢ ĐẤT. Tại sao? Vì mình sẽ là vị khách du lịch đầu tiên được đặt chân vào Công viên đất nung lớn nhất Việt Nam for free! (đấy là theo lời chú Diên nói). Công viên đất nung này được một anh kiến trúc sư người Hội An tên Nguyên thiết kế, là công viên đất nung được đầu tư nhất, lớn nhất và “độc nhất” Việt Nam.

Đây có lẽ là bảo tàng về đất nung gốm sứ thú vị nhất mình từng đến ở Việt Nam, lại càng cảm giác đặc biệt hơn khi được dẫn đi xem từng ngóc ngách của nó bởi một người cực kỳ am hiểu về gốm, kể cả những căn phòng chưa hoàn thành và chưa có ai từng đi vào. Tham quan chán chê, chú Diên còn đưa Uyên ra chào hỏi làm quen mấy anh chị làm trong công viên, bảo tao mới nhận nuôi thêm đứa con gái, có đứa nào hốt hem. Mình nghĩ chứ thằng nào ở đây mà hốt phải mình thì ôm hận cả đời.

Sau cuộc trò chuyện và tham quan đầy rẫy bất ngờ và thú vị cùng Ba Diên (sau một hồi cưa kèo với mấy anh chị trong công viên thì chú đã bắt mình gọi bằng ba), ôm chào thắm thiết hẹn ngày gặp lại, Uyên lại dong xe tiếp tục lên đường tìm về làng nghề tiếp theo – Làng rau Trà Quế và làng mộc Kim Bồng.

Thực ra Uyên đã tính nhấn phím enter ngay từ chữ Quế để bắt đầu một câu chuyện riêng về làng nghề này, nhưng sau đó 2 giây đã quyết định nhấn back trở lại và gõ thêm 5 chữ “và làng mộc Kim Bồng”. Tại sao? Vì đơn giản thời điểm đặt chân đến cả 2 làng nghề này là cả một sự thất vọng nặng nề, nói đúng hơn đó là một nỗi buồn khó tả.

Hai làng nghề này với khách du lịch từng là hai điểm rất nổi tiếng, nổi tiếng vì những tour cooking class tại làng rau giới thiệu cho du khách nước ngoài về những loại rau tươi ngon nhất của xứ Hội, là làng rau cung cấp cho Hội An những thứ rau quả tươi ngon nhất để làm nên một bát mỳ Quảng tuyệt vời; nổi tiếng vì những nghệ nhân làm mộc tinh xảo bậc nhất Hội An, thế mà thời điểm đó, ngay giữa mùa cao điểm du lịch lại chẳng có lấy một bóng người tới thăm. Làng rau lơ thơ trọi lá, làng mộc lèo tèo vài ba gian hàng lưu niệm, xung quanh lác đác những nhà dân làm mộc lâu đời, đâu đó vài bước chân thêm vài ba cô già đi mời mua chuối chín cho khách du lịch, cảnh tượng ấy sao mà buồn đến lạ lùng.

Uyên vẫn sẽ tự trấn an mình rằng đây là những sự thật buồn bã trần trụi mà Uyên sẽ phải đối mặt và chứng kiến trong suốt 2 tháng tới, và dù sao đi chăng nữa, Uyên đã quét dọn sạch sẽ và phủi bụi tất cả những kì vọng viễn cảnh tươi đẹp trong chặng đường này, Uyên sẽ không buồn, Uyên chỉ cần nhìn ngắm và làm một điều gì đó, để hành trình này trở nên đáng nhớ hơn bao giờ hết.

Ngày thứ hai ở Hội An, Uyên quyết định xả một hơi thật dài, dậy thật sớm, chạy rục rịch xuống tám chuyện với cô chủ homestay và thưởng thức món trứng cuộn ngon đến lạ lùng cô làm. Xong xuôi, Uyên lại dong xe đạp thẳng về An Bàng, tự thưởng cho mình một ngày dài ở biển sau ngày đầu hoạt động quá năng suất.

An Bàng ngày này đông một cách khủng khiếp (vẫn không đông bằng Cửa Lò quê Uyên ngày lễ), nhưng Uyên vẫn quyết định chen vào để có một slot nhằm thỏa mãn cơn thèm biển và gió, lăng xăng dắt xe vào gửi, thì chợt nhận ra là gửi xe thì chắc chắn mất phí, mà hình như lúc ra đi trong túi chỉ đựng mỗi khăn, đồ bơi, kem chống nắng và điện thoại, không hề đem ví (ngu tập n). Uyên tặc lưỡi, kệ, sẽ có cách, vì dù sao thì bây giờ cũng chẳng quay về được (đạp tới 7 cây số để tới đây rồi).  

Loanh quanh tìm được một góc đẹp để an tọa, Uyên ổn định đồ đạc, nằm sóng soài hưởng nắng cát gió biển, đang liu riu thì chợt một giọng nói cất lên đầy mơ hồ vang vọng bên tai “Have you seen any jelly fishes around here?”, ngẩng mặt lên thì thấy một anh chàng to cao, với vẻ mặt đang vừa kiểu thắc mắc vừa kiểu bối rối đứng ngay cạnh chỗ mình.

Lúc đó mình cảm thấy còn bối rối hơn hắn ta, tự hỏi chui đâu ra tên này. “Nah sorry I even haven’t been in the water yet, but I don’t think there’s any jelly fishes around here” mình đáp. Rồi hắn ta tiếp tục đoạn hội thoại bằng câu chuyện luyên thuyên rằng hắn ta vừa bơi xong và nghĩ là bị sứa cắn blah blah. Mình thì nghĩ trong đầu rằng biển ở khu vực dưới này thì lấy đâu ra sứa, mà sứa nếu có cũng chẳng thể có vào cái mùa nắng cực tháng 6 này được.

Thế là cuộc hội thoại ấy kéo dài tới 1 tiếng đồng hồ, làm gián đoạn cả công cuộc hưởng biển của Uyên cả ngày hôm đấy. Sau này hắn ta mới khai thật rằng lúc đấy muốn tiếp cận mà chả biết nói gì nên lấy đại chuyện sứa ra hỏi mà cuối cùng bị lật bài lol (thiệt xàm hết sức). Và suốt gần một tuần tiếp theo sau đó, Uyên có bạn đồng hành rong ruổi hết ngóc này ngõ kia của Hội An, lân la luôn cả cái Đà thành, cười như chưa bao giờ được cười, hân hoan như một bông hoa mới chớm, với một người lạ mà quen, với niềm vui biết chắc rằng ngắn ngủi. Uyên chỉ biết rằng, phải sống trọn cái giây phút đó, vì sẽ chẳng bao giờ có lại lần thứ hai.

Một mình chưa bao giờ đồng nghĩa với việc cô đơn nếu bản thân biết mở lòng, Uyên độc hành trong chuyến đi này nhưng thứ duy nhất mà Uyên có được sau mỗi điểm đến lại là những người bạn mới, những tình cảm cảm xúc mới mẻ mà chỉ có khi đi một mình mới có thể cảm nhận được. Chú Phụng – roomate của Uyên trong suốt quãng thời gian ở Hội An, có lẽ là người mà Uyên khó có thể quên nhất. Uyên chắc chắn có căn với người lớn tuổi, bởi cứ đi đâu là chỉ có nhào vô làm bạn với các bô lão mà thôi.

Chú Phụng là người cà phê cà pháo với Uyên mỗi sáng sớm thức dậy, chú là người cùng Uyên rong ruổi đến những nơi chả ai đến ở Hội An (tất nhiên chú không phải là người duy nhất), chú là người đủ kiên nhẫn nghe Uyên luyên thuyên về đủ thứ chuyện (và tất nhiên Uyên cũng phải kiên nhẫn nghe chuyện luyên thuyên của chú), chú là người tự động hủy hẹn buổi tối đi chơi với Uyên chỉ vì biết Uyên có hẹn với trai mới quen chui từ An Bàng ra, chú cũng là người khăng khăng không cho Uyên cuốc bộ ra bến xe mà xách xe máy chở Uyên ra tận nơi vào ngày cuối hai chú cháu chia tay tạm biệt, và chú cũng là người sau này trở thành một trong những người bạn tốt của Uyên sau chuyến hành trình.  

Đà Nẵng là thành phố mà trước khi đi, Uyên chẳng kì vọng gì nhiều, nhưng nhờ những con người đáng yêu ở đây, Uyên đã phải vứt bỏ cái định kiến của bản thân trước đó trong đầu hoàn toàn. Uyên quyết định thuê hẳn một con xe máy cho bốn ngày ở đây – một con em Nouvo cũ rích với giá 100k một ngày (Giá sau khi đã kì kèo với anh chủ cho thuê), và tá túc ở nhà một người chị bạn cá tính dễ thương nhất quả đất. Chị là chủ của một quán pub tây khá nổi ở Đà Nẵng, chị là một người chị đồng hương của Uyên, cùng tiếng gọi tình yêu chuyển về Đà Nẵng thực hiện ước mơ cuộc sống du mục của mình.

Tên quán của chị là Đơn vị tôi, là một nơi đậm chất phóng khoáng và niềm vui, quãng thời gian ở Đà Nẵng như chưa từng vui hơn nhờ chị và Đơn vị tôi. Cũng nhờ Đơn vị tôi, Uyên tình cờ có thêm một người bạn đồng hành mới – một người chị độc hành với chiếc wave cũ kĩ từ Hà Nội vào Sài Gòn, chị là một cô gái nhỏ nhắn, nước da chị đen nhẻm vì cháy nắng đường trường, nhưng bản lĩnh của chị thì không đứa con gái nào bằng. Thế là Uyên và chị đánh một cái hẹn với nhau đi khám phá Đà thành.      

Trước khi tới Đà Nẵng chị bảo chị chả có kế hoạch gì cả, nghe thế Uyên lôi chị đi bằng được một điểm hiện hữu duy nhất trong đầu Uyên: Làng cổ Túy Loan (Nơi sau này cứu rỗi bài kiểm tra cuối kì của Uyên).

Có chăng cái thân Uyên trẻ mà cái tâm hồn nó cũ kĩ quá nên chả thèm đi đâu ngoài mấy cái làng cổ trăm năm tuổi, thẳng thừng gạt phăng đi mấy điểm Bà Nà hiêu vượn hay cái quỷ công viên mặt trời châu á gì gì đấy, nghĩ bụng bảo già rồi chơi hem được mấy trò sửu nhi hay đứng chụp hình pose dáng sống ảo nữa (mới 19 tuổi thôi đấy giời ạ). Uyên và chị lạch cạch lái xe tiến về quốc lộ 14B về phía Hòa Vang, đường về làng cổ đẹp đến bình yên lạ lùng, duy chỉ có điều ngoằn ngoèo và dễ lạc thì kinh khủng.

Thời điểm gần tới nơi thì cũng là lúc Uyên vỡ mộng lần hai. Thời điểm Uyên đến Đà Nẵng là vào đầu hè tháng 6, khách du lịch ở ĐN rất đông, nhưng ở khu vực ngoại thành Đà Nẵng thì hầu như không ai đến, đặc biệt là điểm Làng cổ Túy Loan do không phải mùa lễ hội ở đây. Uyên vừa thất vọng vừa thấy thú vị khi đặt chân được tới đây.

Thất vọng vì không khí ở làng không như mình tưởng tượng, thú vị vì mình và bạn đồng hành là những người duy nhất đang ở đấy. Điểm đáng chú ý nhất của làng Túy Loan là đình làng. Đình làng cổ Túy Loan đã tồn tại hơn một thế kỉ từ thời vua Thành Thái, nhưng vẫn còn giữ được nguyên vẹn hình dáng, kiến trúc và những nét đặc trưng của đình làng Việt Nam. Đây cũng là ngôi làng cho ra đời thứ bánh tráng cho món mỳ Quảng trứ danh nơi đây, cùng với thứ nước dùng đặc biệt làm từ nước giếng cổ Bá Lễ (Nơi Uyên đã fail trong việc tìm kiếm ở Hội An).

Uyên và chị loanh quanh mãi mới đặt chân đến được đình làng Túy Loan. Điều đầu tiên hai chị em thốt lên nhìn nhau là: “Cửa đình khóa rồi!”, hai đứa bối rối chạy đi hỏi một nhà dân đối diện xem có cách nào vào được không thì người ta bảo chả có ai đến mở cửa hôm nay đâu. Hai đứa đứng chần chừ nửa muốn bỏ đi nửa muốn vào. Uyên thì không chịu được cảnh đã xách đít đến tận đây rồi mà trở về không không, thế là Uyên nháy mắt với chị bảo “Trèo vào thôi!”. Ông bà nói cấm có sai, bần cùng thì sinh đạo tặc, Uyên đây không bần cùng lắm mà vẫn cứ sinh đạo tặc, Uyên xắn quần xắn áo gác xe khóa cổ sẵn sàng trèo vào đình. Chị thì co ro đứng nhìn với vẻ mặt bất lực, cuối cùng thấy con em chật vật quá phải chạy lại đỡ chân hất lên lấy lực cho Uyên trèo. Uyên lọt được vào trong ngoảnh ra tính dơ tay đỡ chị bảo trèo lên thì đã thấy chị đu người cheo leo trên tường gần vào được tới nơi, đúng là nồi nào úp vung nấy, hai con như giặc ngựa đi chung với nhau đúng hết cả bài!

Mãn nhãn với sự đìu hiu của Làng cổ Túy Loan, chị em Uyên dong xe đâm thẳng về trung tâm, lao ngay vào chợ Cồn đánh chén tất thảy các món trong đó, rồi lại về Đơn vị tôi thức bia hưởng nhạc lấy lại tinh thần chuẩn bị cho những điểm đến tiếp theo.

Ngày hôm sau chị Vân pack đồ đạc tiếp tục lên đường, hai chị em chia tay hẹn ngày sớm gặp lại, chị và Uyên đi ngược chiều nhau, một đứa tiến ra Bắc một đứa đi vào Nam, vô tình tông phải nhau giữa miền Trung, nhưng đây hóa ra là một vụ đụng độ thú vị nhất từng có, một trong hai đứa bây giờ lại phải hẹn ngày đụng độ một lần nữa, có thể rất lâu nữa, nhưng tái ngộ là một điều chắc chắn đối với hai đứa giặc cỏ này.

Chị lại tiếp tục lên đường với con wave của mình, Uyên còn hẹn với Đà Nẵng thêm một đêm và cũng lên đường tiến về điểm tiếp theo. Ngày cuối cùng ở Đà Nẵng kết thúc bằng nguyên một ngày lái xe rong ruổi hết Ngũ Hành Sơn đến đỉnh Bán đảo Sơn Trà – nơi yêu thích nhất Đà Nẵng của Uyên, cũng là nơi lấy bớt một ít máu trên đầu gối của Uyên trên cung đường núi vừa hẹp vừa chật vừa xóc cùng em Nouvo cùi bắp góp phần hỗ trợ.

Sơn Trà là điểm cuối cùng Uyên đến ở Đà Nẵng. Long nhong lái xe về trả cho chủ thuê trước giờ hẹn, Uyên chợt nhận ra (lại chợt nhận ra) Uyên làm mất một cái mũ bảo hiểm trước đó mượn thêm để chở trai ra sân bay, lại méo mặt thêm một lần nữa. Đem đến nơi bối rối nói với anh chủ anh ơi em làm mất cái mũ của anh rồi, để em đền cho anh, thế mà anh ý dễ thương bảo không sao, mũ đấy mũ rẻ tiền anh mua phòng trừ khách làm mất anh coi như cho không luôn. Uyên cạn lời cười trừ, cảm thấy lại bị ngu tập n.      

Loay quay xách cái ba lô lên chuẩn bị cuốc bộ ra bên ngoài bắt taxi để ra bến xe, anh chủ thấy thế bảo bắt taxi từ đây ra bến xe tốn tận 100 ngàn đó nha, khổ nỗi nữa là chả có cái xe ôm nào ở đây, thế là không biết như nào anh ý chạy tót vào trong nhà, ném cái chổi với cái ki hốt rác đang cầm trên tay lúc quét nhà dở thẳng vào trong nhà, dắt đúng cái xe mình thuê ra hăng hái “leo lên anh chở ra bến xe!”, mình lớ ngớ tròn xoe mắt xong cũng nhảy tót lên xe, ảnh phóng cái vèo như tia chớp, tới nơi còn dặn đi đứng cẩn thận, bảo có dịp lại ghé Đà Nẵng chơi.

Thế đấy, trước khi Uyên đi Đà Nẵng lại còn ném thêm cho ít quả cảm xúc ngọt ngào như này, bảo sao mà không yêu nơi này cho được!            

IMG 7423 scaled

Crazy Stupid Journeys

  | A   V I E T N A M   A D V E N T U R E|

 

Sec 1: Chuyến đi xám xịt và cuộc đánh cược đầu tiên.

Cách đây đúng 2 năm, bản thân đưa ra một quyết định khá chán (đối với thời điểm đó): nghỉ việc ở một vị trí quèn là waitress ở Domino’s Pizza sau hơn một năm, cầm trên tay số tiền hơi lớn (cũng đối với thời điểm đó) 5 triệu đồng sau hơn một tháng làm tụt quần. Kệ. Đi xuyên Việt.

Nói với chiếc đầu xinh xinh rằng “mày chán vãi shit Uyên ạ, có từng đấy tiền mà đòi làm việc cool ngầu, xuyên Việt mới được cơ!”. Cũng lo, lo cho cái tôi của bản thân từng bĩu môi dè bĩu các bạn bỏ việc với ước mơ chu du thế giới, với cái viễn tưởng tươi đẹp “this will be the coolest thing I’ve ever done”. Và cuối cùng thì, Uyên đã làm điều tương tự…

Vật lộn với con ba lô 8kg, trong kế hoạch là 8kg cho 1 tháng, bớt qua bỏ lại, xén cái này cắt cái kia, Uyên đã nê được con ba lô ấy lên lưng, lết cái xác còm trong chiếc quần Miên hoa hè, quần mà sau này dumbtard của Uyên gọi là “parachute pant” (sẽ kể sau), chiếc áo pull đen xấu xí mặc cho có cái gọi là phòng trừ lúc hết áo mặc sẽ vẫn còn dư nó để chữa cháy, Uyên lết thẳng đến bến xe. Đấy là một buổi sáng không thể thảm sầu hơn, trời xám xịt xấu xí đến nỗi không ai thèm ngẩng lên xem nó như nào (có mình ngẩng), nếu không có cuộc nói chuyện với anh Grab dễ thương cứu rỗi (Cuộc hội thoại đầy sự vớ vẩn), thì Uyên đây đã muốn chết ngất trong cái ẩm ương của thời tiết, và cả cái ẩm ương của chuyến đi này. Tạm bỏ qua chi tiết của 3 tiếng đồng hồ vật vã loăng quăng lấy vé hỏi vé vật vờ nhìn thời gian chạy qua sau đó, Uyên đã yên vị trên chuyến xe giường nằm xuất phát Sài Gòn đi Đà Nẵng, chặng đường đầu tiên.

Xe đánh cái két! Đầu đập vô cạnh xe, những tưởng đã đến nơi, nhưng Uyên không biết rằng sau giấc ngủ dài 2 tiếng mà Uyên cảm như 24 tiếng đã trôi qua, Uyên chỉ mới ra khỏi địa phận của Đồng Nai. Tuyệt! Cứ như này thì tết về đến là vừa đẹp. Liên tục câu chuyện tương tự gần 20 tiếng sau đó, sau 1080 lần dừng, xác Uyên đã đến địa phận Đà Nẵng, nhưng hồn Uyên vẫn còn phảng phất đâu đó ở đầu Đồng Nai. Sự kiện tiếp theo sau khi xác Uyên xuống khỏi xe, hồn Uyên mới chính thức biến mất hoàn toàn. Là một đứa thích làm liều, làm điều vớ vẩn, sau khi nghe lời khuyên của một chú già dễ thương bảo rằng “Con đi Hội An thì xuống ngay đây luôn đi, đỡ mất công xe chạy thẳng về bến xe Đà Nẵng, rồi lại phải bắt xe buýt đi ngược lại về Hội An nữa, đi từ đây gần hơn nhiều, bắt xe đi có 15 phút thôi là về đến trung tâm Hội An rồi”, Uyên hí ha hí hứng to mồm kêu bác tài cho con xuống đây luôn đi ạ. Thế là Uyên ra đi với cái viễn tưởng tươi đẹp một lần nữa. Xuống đến nơi nhìn xung quanh, không một bóng người, không một bóng xe ôm taxi xe buýt.

Loanh quanh một hồi thì thấy có một đường tắt bọc dưới một cái cầu, có một cô già xinh đẹp chỉ cho xuống đó bảo bắt xe ôm dưới đó, đứng ở đây không có xe đâu, thế là na cái balo chui xuống cầu, thấy có hai ba người nữa cũng đứng đợi xe, lân la đứng cùng. Đang nghĩ trong đầu là bắt xe từ đây chắc rẻ hơn là về Đà Nẵng đi xe buýt qua Hội An, 5 giây sau đó 3 bác xe ôm tấp tới hỏi đi đâu, bảo đi Hội An, từ đây tới trung tâm Hội An có 10km thôi, 3 bác ấy đồng thanh một giá “100 ngàn nha con”. Mình trố mắt bảo bắt buýt từ Đà Nẵng có 20 ngàn, đi hơn 30km, mà từ đây có 10km bác lấy con 100 ngàn?? Kỳ kèo mãi 3 bác bảo 60 ngàn giá cuối, vì từ đây ít bắt được xe lắm, không có taxi xe buýt gì đâu. Trong những phút giây nghiền ngẫm với hàng trăm sự cân nhân với chiếc não xinh đẹp, Uyên quyết định: ĐI BỘ!

Uyên ngoảnh mặt đi không thương tiếc cùng quyết tâm cao độ không hối hận mà “thôi 60 ngàn cũng được”, vừa ngoảnh mặt đi thì nghe mấy bác xe ôm lầm bầm “đi bộ cho chết cháy hả con”. Nghe vậy cũng hơi lung lay vì nhiệt độ lúc đó ở Quảng Nam là 39 độ, giữa 12h trưa, có một con điên đang lết bộ cùng cái ba lô 8 cân trên lưng, vừa bước đi vừa tự hỏi rằng có đứa nào hẩm hơn con này không. 5 phút lết bộ sau đó, Uyên đã đi đến hành động trong vô thức mà không ngờ tới mình sẽ làm: Giơ tay lên vẫy xin đi nhờ xe. Vẫy trong sự không ý thức, trong sự không mong chờ rằng có ai sẽ dừng lại, thì bất chợt một bóng hình của một chiếc cub 50 đang de xe ngược chiều lại làm Uyên phải nheo mắt lại. “nãy con vẫy tay với chú phải hôn?”, Uyên vừa trố mắt vừa nhướn tai lên nghe cho rõ cái âm sắc đặc sệt Quảng Nôm phát ra từ giọng của một chú già đen nhẻm, gầy còm, tóc muối tiêu cắt tỉa gọn gàng, đôi mắt nhăn nhúm đằng sau cặp kính lão to oảng. Uyên ú a ú ớ, “ơ nãy con vẫy tùm lum vậy á chú, con không nghĩ có người dừng lại đâu á”, Uyên lôi cái giọng nửa nam nửa trung ra đối thoại với con người xứ Quảng mà Uyên biết rõ Uyên không sớm thì muộn cũng phải dùng. Sau một hơi giải thích mớ bòng bong của bản thân, Uyên đã ngồi lên con cub 50 kêu như cái máy cày, thẳng tiến về Điện Bàn, dong theo Điện Bàn về tới Hội An.

Chú tên Nhân, làm mộc ở Cẩm Kim, cách chú nói chuyện về gia đình, về Hội An, về nghề mộc đúng chính xác những gì mình vẫn hình dung về con người xứ Quảng, mộc mạc chất phác, nghĩ gì nói nấy, không phô trương hoa hẹ. Sau quãng đường ngắn ngủi và 30′ nói chuyện trên con cub, Uyên và chú chia tay ở ngay bến xe Hội An, chú thả Uyên ở đó vì dễ tìm đường từ đó, lỡ may có lạc còn biết đường bắt xe quay lại.

Mình vẫn chìa tờ 20k ra đưa cho chú sau nỗ lực tiết kiệm ngu ngốc cho 60k, chú nhất quyết không lấy, bảo có đáng gì đâu, con cầm tiền đó mà tiêu cho việc khác. Tự nhủ, có những đứa vớ vẩn như mình mà vẫn được gặp người tốt như thế, thì trên đời này có quá nhiều thứ để mà trân trọng và trải nghiệm. Đút lại 20k vào túi, Uyên bước đi trong sự bồi hồi xen lẫn phấn khích, len lỏi một chút tự vấn cho sự liều lĩnh ngu ngốc của mình. Nhưng rốt cuộc thì Uyên đổi lấy cả tầng cảm xúc kỉ niệm bằng chính sự liều lĩnh ngu ngốc đó, và dám cả gan đánh cược cả tấm thân vàng son này chỉ vì một cuốc xe ôm. Vâng, những chuyến đi ngu ngốc điên rồ bắt đầu từ đấy…

(To be continued)