Đó là câu hỏi chọc nhau đầu tiên khi bọn mình vừa đặt (mông) chân tới Mù Cang Chải, sau hơn 7 tiếng cày mông trên 2 con wave cà tàng thuê hết 150k/ngày ở hàng Bạc.
Theo như tìm hiểu (vãi) kỹ lưỡng, mình đã nhắm đi ngắm lúa Mù Cang Chải rực rỡ nhất vào đầu tháng 10. Thế nhưng, số phận 2 đôi chúng mình và những cánh đồng lúa bậc thang vàng ươm đã bị xé nát và chỉ cách nhau đúng hơn một ngày định mệnh.
Lúa đã được gặt gần hết. Mâm xôi to huyền thoại của bản La Pán Tẩn thời điểm bọn mình tới đã chỉ còn trơ trọi những chiếc chóp vàng vàng, chỉ vừa đủ cho tụi mình nửa trầm trồ nửa luyến tiếc.
Nhưng may mắn thay, trong tâm trí của bốn đứa điên mang tâm hồn lạc quan (hơi yêu đời), thì khi đã tới được đây, sau chặng đường đầu tiên hơn 250km, với bụi dính nhớp nháp mặt mũi, với đôi mông mỏi mệt chờ được nằm, với cái nóng toát mồ hôi đến lạnh thun hết vòi, thì Mù Cang Chải, hay là Mu Bàn Chải (ý chỉ ruộng bậc thang nhìn lôm côm như cái “mu” của bàn chải đánh răng), vẫn đẹp, vẫn tươi, vẫn làm bốn đứa hân hoan hưng phấn tột cùng. Vì như Uyên và người ta vẫn thường nói: “Quan trọng không phải đi đâu, mà là đi với ai!”.
Chúng mình đáp chuyến bay 12h trưa đến sân bay Nội Bài. Bốn con chiên thèm khát cái lạnh bỏ lại Sài thành chán ngán phía sau, đến với Hà Nội trong cơn háo hức được đón những cơn lạnh ít ỏi đầu thu.
Ngờ đâu cái nắng 29 độ tát thẳng vào mặt tụi mình, cộng thêm những màn sương mờ ảo như trong the Hill che ngập lối thành phố. Và thế là tụi mình tự bảo nhau: “Hà Nội mùa thu “của chúng ta” là như này đây!”
*Tips: Tụi mình có sử dụng thử một dịch vụ đặt xe đưa đón sân bay của Rẻ quá trời – một start up khá mới mẻ ở Việt Nam chuyên cung cấp dịch vụ book xe online tương tự như các app phổ biến hiện nay như Busonlineticket, vexere.
Tuy nhiên hiện tại theo Uyên thấy vẫn chưa có một app nào hỗ trợ riêng về xe đưa đón chuyên nghiệp ở khu vực miền Bắc, và vì tình trạng xe đưa đón ở sân bay Nội Bài khá…hỗn loạn, nên Uyên recommend các bạn có thể book thử bên này ở đây để được yên tâm về chất lượng và giá cả nghen!
Ngày đầu ở Hà Nội của chúng mình chỉ đơn giản có vài ly trà chanh cạnh Nhà Thờ, dạo quanh hồ Gươm ăn kem chanh bạc hà mát lạnh, lang thang hết ngách này ngõ kia ở Phố cổ.
Và tất nhiên không thể thiếu, đó là đón những tia nắng đầu thu phủ quanh mặt hồ – cảnh tượng mà không có nhiều lần trong một chuyến đi Hà Nội có thể thấy được.
Chúng mình dong 2 con xe wave xuất phát đi Yên Bái vào 9h sáng. Sau 7 tiếng mài dùi mông sử, cuối cùng 4 con ngựa trời cũng phi tới được xã Tú Lệ – điểm dừng chân đầu tiên ngắm ruộng bậc thang trước khi đến với bản La Pán Tẩn, một trong những bản của người Mông có điểm ngắm ruộng bậc thang đẹp nhất ở đây.
Tú Lệ viewpoint sẽ là điểm các bạn thường tìm thấy trên bản đồ. Ở đây người ta xây lên một cái trạm bằng bê tông để khách ngắm nhìn ruộng bậc thang từ trên cao. Lời khuyên duy nhất của Uyên là đừng dại gì tấp xe vào đó, người ta charge 10 ngàn tiền gửi xe và tiền ngắm kể cả…không leo lên ngắm. Ở Mù Cang Chải có đến 2, 3 điểm tương tự mọc tự phát như thế – một điều mà Uyên không lấy làm quá bất ngờ ở những điểm du lịch chưa quá phát triển như thế này.
Bỏ qua những “góc khuất đẹp đẽ” mà Uyên đã quá quen thuộc, bè lũ chúng Uyên lại tiếp tục di chuyển về bản La Pán Tẩn để nghỉ đêm trước khi trời quá tối. Dò Gừ Homestay là nơi chào đón bọn mình đêm đầu tiên tại Mù Cang Chải. Bữa tối êm đềm của tụi Uyên kết thúc bằng một nồi cháo gỏi gà ấm nóng, giữ lữa tiếp sức cho những trải nghiệm của ngày hôm sau.
La Pán Tẩn vào buổi sáng hanh khô, ánh vàng rực rỡ và có phần sương đục. Với một tâm thế không-phải-đi-chạy-giặc, mà là một tâm thế thảnh thơi, với một bản kế hoạch khá không dài mà Uyên đã vạch ra cho cả đám, thì cuối cùng tụi Uyên cũng chẳng bao giờ làm theo kế hoạch.
Thác Háu Đề là cái tên chỉ chực xuất hiện sau khi thanh toán xong xuôi tiền phòng và sau cuộc trò chuyện nho nhỏ giữa Uyên và anh host của Dò Gừ. Uyên bảo Uyên muốn đi Thác Pú Nhu chơi, nhưng anh host bảo đường vào đó bây giờ đang xấu lắm, còn xa nữa. Đi Thác Háu Đề cách đây chỉ 8km thôi, đẹp và dễ đi hơn nữa.
Uyên chẳng do dự OK liền tắp lự, quay qua bảo đồng bọn đi ngay và liền. Đồng bọn vẫn câu trả lời quen thuộc: Đi!
Đường đến Háu Đề chỉ dài 8km theo như bản đồ chỉ đường dẫn lối. Nhưng vẫn câu chuyện trường tồn rằng bản đồ chỉ ở những nơi khỉ ho cò gáy này thì chẳng bao giờ tìm ra nổi, và chỉ còn cách là hỏi người dân địa phương ở đây.
Sau bảy lần tám lượt hỏi đường hết người Mông cho đến người Kinh, lúc gần như bỏ cuộc vì suy nghĩ có vẻ như cái thác Háu Đề này dường như không tồn tại và chắc cũng chẳng có gì đâu, thì một vị bụt người Mông xuất hiện, chỉ đường dẫn lối tụi Uyên. Và cuối cùng, thì cảnh tượng của một con thác không phải là đẹp nhất Uyên từng chứng kiến, nhưng là một con thác thỏa mãn nhất Uyên từng nhìn thấy bằng mắt, xuất hiện từ xa, như một điều kỳ diệu giữa một cánh đồng cỏ bạt ngàn.
Mãn nhãn với cảnh tượng được đánh đổi bằng 1 tiếng dằn xe nhọc nhằn, một cú chấn thương chân phải và một chiếc xe được tắm cơ man nào là bùn, chúng mình lại tiếp tục dong xe tiến tới đồi Mâm Xôi – nơi ai cũng phải ghé qua khi đến Mù Cang Chải.
Lạc lên lạc xuống mất 3,4 lần, mấy đứa mới lăn được tới đồi Mâm Xôi lớn. Ở đây có hai điểm ngắm ruộng bậc thang chính: Mâm xôi lớn và Mâm xôi bé. Sau khi cân nhắc qua lại, chúng mình quyết định đi tới Mâm Xôi lớn, cùng một tâm thế chuẩn bị cho một đồi Mâm Xôi bị gặt gần hết lúa, kiểu đi cho biết mà thôi.
Thế nhưng những gì chúng mình được trải nghiệm dường như lấp đi hoàn toàn được viễn cảnh không như trong tưởng tượng mà mọi người vẫn thường mong được nhìn thấy.
Không phải là một màu vàng óng tuyệt vời như trong những bức ảnh đẹp như mơ về ruộng bậc thang Mù Cang Chải, cũng phải những góc ảnh sống ảo đẹp đến rụng tim mọi người vẫn thường trầm trồ ghen tỵ.
Ở đó chúng mình chỉ tìm thấy những cuộc trò chuyện giản đơn, thậm chí xàm xí nhưng vui nổ trời, cùng vài chai bia điếu thuốc khi ngồi từ trong một chiếc chòi nhỏ phóng tầm mắt ra ruộng bậc thang.
Rồi sau cũng chỉ tìm thấy những cánh tay thoăn thoắt hì hục đập lúa của các cô và mấy em nhỏ, bịt kín mít từ đầu đến chân dưới cái nắng gắt của vùng cao, miệng cười nhoen nhoẻn khi thấy chúng mình lân la lại đập từng bó lúa mới gặt cùng. Ngoảnh mặt sang trái, là từng bậc thang nửa vàng nửa xanh nâu trải dài song song từng dãy núi cao.
Rời La Pán Tẩn, chúng mình quyết định dừng chân tại thị trấn Mù Cang Chải một đêm, lấy sức để ngày hôm sau chiến tiếp thêm 150km về Sapa.
Thị trấn Mù Cang Chải nhỏ xíu, nhỏ tới mức cả thị trấn chỉ có thể tranh nhau mua cho bằng được mấy cuốn chả giò của một cô ngay giữa chợ, nhỏ tới mức tụi Uyên cũng không mua được cuốn chả giò nào trong khi ngồi đợi mốc mỏ 30 phút.
Thị trấn này đối với Uyên không phải quá đặc biệt. Nhưng nó lại mang trong mình một vẻ đẹp của vùng cao khác hẳn so với tất cả những thị trấn vùng núi Uyên đã từng đặt chân tới. Và chắc chắn, Uyên sẽ đánh một cái hẹn quay lại đây lần thứ hai. Chắc chỉ để được ngắm một cảnh đẹp dung di như thế này mà thôi.
Tụi Uyên rời thị trấn Mù Cang Chải vào một sáng muộn đủng đỉnh bằng một tô phở bò (chắc là ngon nhất từ ngày đầu đặt chân tới Yên Bái). Tâm trạng hí hửng, đồ đạc sẵn sàng, 150km cỏn con chắc chắn không thể làm khó tụi Uyên cho đến giờ phút này nữa…
Ngoại trừ con đèo chết tiệt Ô Quy Hồ cùng thứ thời tiết đâm bang ẩm ương khó chiều của Lai Châu.
Giây phút tụi Uyên nhận ra mình chuẩn bị vượt con đèo dài nhất Tây Bắc từ Lai Châu đến Lào Cai, thì cũng nhận ra là xe gần hết xăng.
Cắm răng khoác áo vượt đèo gần 30km trong cái lạnh buốt và mưa âm ỉ ở cái độ cao gần 3000m cùng con xe sắp chết, mà lòng Uyên chưa bao giờ cảm thấy vui và phấn chấn hơn như thế. Và cuối cùng thì cũng hạ đèo đến thị trấn Sapa an toàn và ướt nhẹp.
La Beaute Homestay là nơi Uyên chọn cho đồng bọn nghỉ ngơi ở Sapa. Uyên chẳng thể ngờ Sapa nó đang nát dần hơn so với Uyên tưởng tượng. Đường đến La Beaute không thể xấu hơn, trong khi chỉ cách trung tâm thị trấn có mỗi 10km!
Đồng bọn trên đường rủa Uyên sao mày đặt chỗ gì ở đâu khỉ ho cò gáy thế. Vẫn như thường lệ Uyên khuất tay mặc kệ “Cứ đi đi gần tới rồi!”. Chữ gần tới rồi của Uyên tự Uyên cũng cảm thấy sai sai, vì 10km mà cứ như 100km…
Rốt cuộc sau 10km gần như muốn gãy mông, tụi Uyên cũng đã thấy bóng dáng của La Beaute, nhưng tới nơi nhưng vẫn chưa hẳn là tới. Sau khi vượt cái dốc cao 5m nữa, tụi Uyên mới thực sự tới được La Beaute.
Đừng hỏi tụi mình ở Sapa có gì chơi không, vì tới Sapa, ngoài việc trốn vào bản, sáng chiều ngắm núi rừng, tối leo lên đá ngóc cổ nhìn lên trời ngồi tán dóc, ăn uống no nê, vuốt ve mấy con chó lười, thì đối với tụi mình, Sapa chỉ có vậy mà thôi.
Lần này Sapa với mình đặc biệt hơn thế. Hào hứng hơn thế. Dù vẫn cảnh vật đó, vẫn địa điểm đó, nhưng những con người đi bên cạnh mình lần này, thì đáng giá hơn tất cả những gì mình có thể nói được bằng lời.
Nguyên một ngày ngắn ngủi còn lại ở Sapa, tụi Uyên quyết định đi trek cho bằng hết cái bản Lao San Chay và bản Tả Van. Tụi Uyên đi theo cung đường trek khá phổ biến ở đây, và cũng chẳng mang trong mình kế hoạch hay mong chờ gì.
Như một điều quen thuộc ở thị trấn phát triển du lịch như Sapa, mấy lũ trẻ người Mông loắt choắt lại bắt đầu trò đi đủng đỉnh theo khách du lịch (cụ thể là bọn mình) nhằm chèo kéo mua đồ.
Mình không lạ lẫm gì với điều này. Tụi nó rất khéo, rất khôn. Không bán trước, mà hỏi thăm, hết đời tư đến tuổi tác, rồi mới khéo léo lồng sale vào (hì hì). Uyên và đồng bọn theo tự nhiên cũng chỉ phớt lờ, đi thẳng.
Lớ ngớ thế nào, sau một cuộc hội thoại giữa Tiên khùng và 4 đứa nhóc, thì tụi nó đã thành công trong bước đầu dẫn tới giai đoạn chốt sale với Tiên khùng (và sau đó là 3 đứa mình) bằng một đề nghị dẫn đường đi về homestay (khá thông minh).
Quãng đường từ đầu bản Tả Van về tới homestay không gần. Nhưng tụi nhóc cam đoan là gần (đối với tụi nó), và hứa hẹn dẫn tụi Uyên đi tới ngắm một con thác khá đẹp.
Chỉ bằng một đôi tổ ong lấm lem bùn và nhìn như sắp mòn đế tới nơi, bốn đứa nhóc đi băng băng cắm đầu cắm cổ như chẳng hề gì, trong khi bốn đứa tụi Uyên trượt lên té xuống không dám rượt theo tụi nó.
Băng hết qua thác, lội suối, vượt ruộng, chui vào rừng tre, chân ngập vào bùn đỏ, trải qua gần tám chục cuộc hội thoại ngây ngô phớ lớ với 4 đứa nhóc, và qua hết gần 10km cắt ngang rừng (mà cảm tưởng như 100km), tụi Uyên cũng mò được về tới Homestay.
Tụi nhóc về đến được tụi Uyên cho mỗi đứa một lon nước ngọt, tíu tít mỗi đứa cầm một lon ngồi thưởng thức trên mỏm đá cheo leo trước cổng của homestay.
Nhìn kỹ đứa nào cũng có một nét đẹp sắc sảo, cặp mắt đứa nào cũng sâu và long lanh, và nụ cười dung dị trên môi không hề tỏ vẻ mệt mỏi dù mới băng cả đoạn đường dài về tới đây, và dù hôm nay chưa hề bán được cái túi nào.
Mỗi đứa tụi Uyên hùn vào mua cho mỗi đứa một cái túi, và được tặng mỗi đứa thêm một cái vòng tay. Tính ra, đây có lẽ là thương vụ chốt sale tốn thể lực và dễ thương nhất Uyên từng thấy. Ai cũng mệt và mồ hôi nhễ nhại. Nhưng ai cũng vui, cũng hưng phấn hơn bao giờ hết.
Chia tay Mù Cang Chải, Sapa, tụi Uyên về lại với Hà Nội khói bụi thân yêu.
Hà Nội có thể gây ác cảm với nhiều người. Nhưng với Uyên, Hà Nội có một cá tính riêng mà ít nơi nào có.
Cả, người Hà Nội cũng dễ thương lắm. Nếu chịu khó hiểu được người Hà Nội, hiểu được văn hóa, tôn trọng sự khác biệt trong đó, thì người Hà Nội dễ thương hơn mọi người vẫn nghĩ.
Ngày cuối ở Hà Nội lang thang ở làng gốm Bát Tràng, tạt qua hàng Chén ăn bán bút riêu cua man mát, uống ly sữa đậu nành, ăn ô mai hàng Đường. Tối về ngồi tám với chị host ở homestay cơ man nào là chuyện. Rồi xách ba lô về lại Sài Gòn mà bịn rịn, nhớ nhung.
Tạm biệt Hà Nội, tạm biệt Tây Bắc, hẹn gặp lại vào một mùa đúng thu hơn…
New Boutique là nơi trú ngụ gần như yêu thích nhất của mình trong những lần ở Hà Nội. New Boutique là một deal khá “ngon” khi mình chỉ phải trả 350k/đêm cho một phòng đôi với vị trí ngay khu phố cổ. Nhà tắm riêng, một tầng chỉ có một phòng, cực kỳ sạch sẽ, phòng thì luôn thơm ngào ngạt mùi tinh dầu xả.
Chị chủ lại siêu dễ thương, phía tầng dưới có bán thêm đồ tự thiết kế tự may xinh xinh. Thêm ba của chỉ cũng siêu nhiệt tình. Nói chung là cực ưng cái bụng!
Dò Gừ được mình tìm thấy đầu tiên khi đang mò mẫm đặt phòng ở Mù Cang Chải. Đây là cái homestay bự nhất, phổ biến nhất khi các bạn đặt chân tới đây.
Nằm lọt thỏm trong bản La Pán Tẩn – nơi dừng chân ngắm 2 cái “mâm xôi” ruộng bậc thang nổi tiếng nhất ở Mù Cang Chải. Từ Dò Gừ di chuyển ra các địa điểm ngắm nghía nổi tiếng khác cũng khá gần. Giá phòng ở Dò Gừ hợp lý, ăn uống khá ok, được cái sáng mở mắt dậy là thấy ngay vô vàn ruộng bậc thang giăng lối.
Highly recommended!
La Beaute là cái tên khá mới ở Sapa. Uyên vô tình lụm được cái tên em ý trong khi săn phòng ẩn deal hời trên Booking.com.
Để đến được La Beaute, 4 con giời chúng mình đã phải trải qua cảm giác được massage mông liên tọi trong suốt đoạn đường xấu-kinh-khủng-khiếp dài có mỗi…10km, hêm con dốc dài 5m vặn-ga-lên-không-nổi của homestay.
Ba con giời kia không nói nhưng Uyên nghĩ chúng nó đều đồng ý rằng chừng đó nỗ lực công sức đã không hề uổng phí khi cảnh vật xung quanh La Beauty hiện ra không thể đẹp hơn trước mắt. Đáng lắm các bạn ạ!
Những chuyến đi không hoàn hảo là những chuyến đi đáng nhớ nhất.
Cám ơn Tiên, Nguyễn, và Bonnie!