[Crazy Stupid Journeys] Sec 7: Ninh Bình – Những cái ôm và lời tạm biệt ngắn ngủi.
Ninh Bình là điểm đến hiện lên cuối cùng trong suy nghĩ của Uyên trong suốt thời gian trước đó cho những điểm đến tiếp theo, bởi Ninh Bình là nơi Uyên hầu như không có nhiều ý niệm đặt chân đến, chắc cũng bởi vì nó phổ biến quá so với những điểm khác trong khu vực, giống như việc người ta nghĩ đến Nghệ An là đi thăm quê Bác, nên Uyên cũng chả hứng thú và kỳ vọng quá nhiều.
Uyên thất bại trong việc tìm host ở Ninh Bình cách đó một tuần, nói đúng hơn là không may mắn với Couchsurfing ở Ninh Bình, bởi thực sự đã rất nhiều người reply tin nhắn của Uyên, nhưng hầu hết các bạn ấy đều đang ở xa thành phố nên không thể host dù người ta rất muốn được host mình, thôi thì nhiêu việc reply thôi cũng đã đủ làm Uyên thấy ấm lòng, vậy nên Uyên mỗi khi nhận được tin nhắn của các bạn Couchsurfer, dù bận hay không host được Uyên đều reply các bạn với tất cả tấm lòng, Uyên hiểu được cái cảm giác được người ta tôn trọng trên thế giới mạng rộng lớn nó ý nghĩa to lớn chừng nào.
Uyên nhận được tin từ chối host ngay phút cuối khi chuẩn bị có ý định lên đường, thế là cuối cùng đành phải cầu cứu booking.com last minute, lướt lên lướt xuống chỉ chừng 5′, Uyên tặc lưỡi book cái rụp một cái hostel mang tên Go Ninh Binh ngay sau khi nghỉ hiệp ném bóng với tên Nick vài phút trước đó. “Tao nghĩ tao sẽ lên đường trưa nay” – Uyên vừa thở hổn hển sau một màn chạy đuổi vật vã vừa thông báo lời tạm biệt tạm bợ trước khi chính thức nói câu “Chào mày tao đi hẹn gặp lại”. May mắn thay màn chào tạm biệt không đến mức đầy mùi mồ hôi và cộc lốc như thế, hai đứa cuối cùng cũng lết mông ra khỏi khu vực đầy chị em bạn dì phù hộ sau lưng để ra trung tâm thành phố đánh chén một lần nữa món gà trộn măng ăn kèm bánh phở ngon nhức nách, nhưng cuối cùng màn chào tạm biệt không kết thúc bằng một câu chào bình thường hay một cái ôm nồng thắm mà bằng một màn trình diễn thay trang phục ngay giữa phố của Uyên, lúc chuẩn bị đi trên người đang bận quần short áo ba lỗ, chợt nhận ra trời đang nắng gần 40 độ và 12h trưa sắp điểm, Uyên đứng giữa lề đường lôi chiếc quần Miên yêu quý và áo chui đầu ra lồng lộn thay vào thay ra trước sự chứng kiến của thiên hạ, tên Nick chỉ biết đứng lắc đầu chậc lưỡi, ý vẻ “con gái con gớm”, mình nguýt mắt nhếch môi, ý vẻ “tôi có để lộ miếng da thịt nào đâu mà ông thái độ lồi lõm”. An toàn sạch đẹp, Uyên cười cái cuối với tên Nick rồi tiến về quốc lộ 1A yêu thương, tiến thẳng tới với Ninh Bình.
Vừa đặt chân tới được hostel, Uyên như muốn rũ hết da thịt ra vì cái nắng kinh khủng khiếp giữa hè dù quãng đường chạy xe chả mấy là dài, nhưng Uyên cứ cảm thấy như đã cả thế kỷ trôi qua trên suốt đoạn đường quốc lộ tới đây. Uyên mang bộ mặt thảm hại cùng diện mạo chả mấy tươm tất, tay ôm mũ bảo hiểm khư khư vì sợ bị chôm, lưng đeo ba lô dắt thêm con lều bên cạnh lết vào sảnh hostel. Uyên đoán đây là bộ dạng của hầu hết các bạn ở hostel khi mới đến đây bởi khi mới lái vào sảnh ngoài hostel Uyên đã thấy cả chục con honda winn, bạn biết nó là một hostel cho backpackers đúng điệu khi bạn thấy hằng ha sa số các em honda winn xếp hàng ngoài cửa, và em xe của Uyên nổi nhất đám, lùn nhất, đỏ nhất.
Duy chỉ có một điều khi tới hostel này làm Uyên không cảm thấy như mình bị lạc loài, đó là được chào “Hello” ngay khi người ta chạm mặt, nước da bê thui của Uyên lại phát huy tác dụng lần thứ hai. Ngay sau khi mở mồm nói “Anh ơi cho em check in phòng”, Uyên đã được host thông báo Uyên là người Việt đầu tiên của hostel tuần này, cảm giác “không cảm thấy bị lạc loại” vài phút trước lập tức biến mất tan tành. Nói đúng ra, trong suốt hơn một tháng vừa rồi Uyên cũng chẳng lạ lẫm gì với những tình huống buồn cười nhỏ nhặt này, Uyên đâm ra cảm thấy nó hiển nhiên và quen thuộc tới nỗi nếu không bị coi là dân tộc nước nào khác Uyên sẽ lấy làm ngạc nhiên và lạ lẫm vô cùng.
Uyên mệt tới nỗi không thèm hỏi thêm thông tin gì thêm về tiện nghi cơ bản cần biết của hostel, cứ thế đâm một mạch đi lên tầng nhận phòng. Phòng Uyên là một phòng dorm 6 buồng toàn nữ, hết 5 buồng đã được đặt ngoài Uyên ra thì 4 đứa còn lại đều là tóc vàng mắt xanh đến từ Đức, một điều Uyên nhận thấy rất rõ qua chuyến này, là bọn Đức du lịch tập trung hầu hết trải từ bộ phận Trung Trung Bộ cho đến phía Bắc phần lớn, hostel nào Uyên ở hay chỗ nào Uyên đi khu vực này cũng đều gặp 80% là Đức, đặc biệt là các điểm ít khách du lịch tới, bởi vậy mới nói, đi rồi mới thấy tính cách sở thích của một bộ phận người có thể dễ dàng được đúc kết qua du lịch như thế nào, đây cũng là điều giúp Uyên học được cách chăm sóc và nói chuyện với khách Đức trong nghề sau này, bởi một lần nữa, chẳng ai dạy được mấy thứ như này trong trường, một khi đã dính đũng quần một chỗ, thì TÂM LÝ HỌC ĐẠI CƯƠNG, TÂM LÝ DU KHÁCH, NGHIỆP VỤ HƯỚNG DẪN DU LỊCH blah blah blah cũng chỉ vứt vào một xó ngắm chơi cho vui.
Uyên quyết định bắt đầu nửa ngày đầu tiên ở Ninh Bình bằng cách là không làm gì khác ngoài ăn và lượn lờ thành phố lấy chút không khí làm quen, tối đến vắt vẻo trò chuyện rôm rả lai rai vài chai bia cùng các dormates, lấy sức để mai chinh chiến Ninh Bình. Trước khi lết được mông lên giường yên vị, Uyên nhận được một tin không biết nên vui háo hức hay buồn chán ngán ngẩm: tên Nick sẽ ghé qua Ninh Bình chơi cùng Uyên một ngày. Well, sở dĩ có một sự mông lung trong cảm xúc này là bởi đầu Uyên nghĩ gặp gì gặp lắm rồi chán bà nó nhau, cơ mà tim Uyên lại tự vẽ ra bao nhiêu viễn cảnh vui vẻ tươi đẹp cho ngày mai, Uyên vẫn là con gái, vâng, Uyên vẫn là con gái trời ạ.
Mặc cho bao nhiêu ý nghĩ bủa vây lúc đó, Uyên lại trở lại với công việc chán ngắt và mệt mỏi: plan đi đâu tiếp theo vào ngày mai. Đây là điều tất cả những cái đứa đi du lịch chẳng bao giờ dám khoe và chẳng bao giờ dám mở mồm than vãn với những đứa phải ở nhà để che lấp cái mặt trái của việc đi du lịch. Những con người ở nhà đang cầm điện thoại lướt lên lướt xuống like đông like tây ảnh này ảnh kia của những đứa đang đi du lịch nên biết rằng: Đi du lịch là cả một nghệ thuật, đi du lịch cũng cần lao động, đi du lịch cũng tốn mồ hôi nước mắt, đi du lịch hình thức nào cũng tốn cả trời chất xám lẫn vật chất (chắc chắn ai cũng biết điều này nhưng không ai chịu hiểu). Loáy hoáy cả tiếng đồng hồ, Uyên cho ra một cái “lịch trình” vỏn vẹn hai chữ “Tràng An!”.
![[Crazy Stupid Journeys] Sec 7: Ninh Bình - Những cái ôm và lời tạm biệt ngắn ngủi. 3 fd057 img 20170607 000830 013](https://donttravellikeuyen.files.wordpress.com/2018/07/fd057-img_20170607_000830_013.jpg?w=760)
![[Crazy Stupid Journeys] Sec 7: Ninh Bình - Những cái ôm và lời tạm biệt ngắn ngủi. 4 6c98b img 0274](https://donttravellikeuyen.files.wordpress.com/2018/07/6c98b-img_0274.jpg?w=760)
![[Crazy Stupid Journeys] Sec 7: Ninh Bình - Những cái ôm và lời tạm biệt ngắn ngủi. 5 a0f6c img 0258](https://donttravellikeuyen.files.wordpress.com/2018/07/a0f6c-img_0258.jpg?w=760)
![[Crazy Stupid Journeys] Sec 7: Ninh Bình - Những cái ôm và lời tạm biệt ngắn ngủi. 6 4c225 img 0279](https://donttravellikeuyen.files.wordpress.com/2018/07/4c225-img_0279.jpg?w=760)
![[Crazy Stupid Journeys] Sec 7: Ninh Bình - Những cái ôm và lời tạm biệt ngắn ngủi. 7 3d81f img 0360](https://donttravellikeuyen.files.wordpress.com/2018/07/3d81f-img_0360.jpg?w=760)
![[Crazy Stupid Journeys] Sec 7: Ninh Bình - Những cái ôm và lời tạm biệt ngắn ngủi. 8 72bda img 0281](https://donttravellikeuyen.files.wordpress.com/2018/07/72bda-img_0281.jpg?w=760)
Tràng An thời điểm Uyên đi bình yên yên ả đến lạ lùng. Một năm sau khi lần đầu tiên đặt chân tới Tràng An, Uyên quay lại nơi này với một tâm thế bớt háo hức hơn, bởi Tràng An lúc này Uyên biết rằng đã bắt đầu mất dần đi những nét hoang sơ thanh bình, không còn tiếng chim kêu văng vẳng giữa một trưa tĩnh mịch oi ả, không còn những nụ cười chân thành của người dân địa phương mỗi lần thấy lác đác khách du lịch chạy trên con đường tìm đến hang Múa – nơi bây giờ nồng nặc mùi mồ hôi của hàng trăm con người chen lấn xô đẩy nhau chỉ để có được một shot hình hoàn hảo. Uyên một lần nữa lại dặn lòng: đây là điều tất yếu của du lịch, không được buồn bã, thay vì buồn bã, hãy đi du lịch một cách đẹp và khôn ngoan, để một phần nào đó cứu vớt cái thực trạng chán ngán này.
Mãn nhãn và say nắng say xẩm mặt mày, Uyên quên béng mất cái hẹn với tên dở người kia, lục lọi điện thoại check tin nhắn mới thấy một đống các cuộc gọi nhỡ. Hắn ta đang trên đường tới Ninh Bình từ Thanh Hóa, giục dã gọi cho mình để hỏi địa chỉ hostel. Một tiếng đồng hồ sau khi trở về từ Tràng An, Uyên mò về hostel và thấy hắn đã chệm chệ ngồi bên ngoài hiên cùng bộ comple sơ mi cà vạt đóng thùng vắt vẻo dạng hai chân, mắt đeo kính mát thở ra thở vào như mấy con cún chờ chủ về (xin lỗi vì sự thô tkhiển nhưng sự thật là rất giống), Uyên nhìn thấy cảnh đó nhịn không được cười, chạy đến vỗ cái bốp vào đùi hắn ta, lôi cái giọng khinh bỉ ra khỏi mày làm gì mà nay ăn mặc tươm tất thế, tính cầu hôn tao hay gì mà lội từ Thanh Hóa đi rồi còn mặc comple này nọ nữa. Hắn ta ném cho Uyên một cái trễ môi rõ ghét, bảo tao mới đi đám cưới về, mệt bỏ mạ ra, còn ném một câu rõ liên quan: Giờ đi đâu? Ơ hay sao trên đời này lại tồn tại giống người vô duyên như hắn ta, rõ ràng hắn ta tự nhiên trên trời hay đất nẻ lội xuống chui lên, đến tận đây rủ mình đi chơi bây giờ lại quay qua hỏi cái con đang mắt chữ O mồm chữ A không biết chuyện gì đang xảy ra là “Giờ đi đâu?”, đến muốn tát cho một cái! Sau một hồi kì kèo đôi co, Uyên quyết định bỏ lên phòng đi tắm, mặc kệ để hắn ngồi đó vắt cho ra được điểm muốn đi. Ba mươi phút bước xuống sẵn sàng bước xuống lầu sau khi tắm táp sạch sẽ, hắn chỉ nhăn nhó thốt ra 3 từ: đi xem chim! Mình trố mắt ra “hở, xem chim gì??”, hắn chỉ cười khẩy “Chim gì rồi biết!”.
Và cứ thế bánh xe cứ lăn, Uyên cầm lái và hắn lại là đứa lười chảy thây ngồi sau chỉ đường, với một niềm tin mông lung chẳng biết mình đang đi đâu. Qua một quãng đường không quá dài, cuối cùng Uyên và hắn cũng đến được nơi chỉ-hắn-biết và Uyên-mù-tịt, chỉ cho đến khi Uyên nheo mắt đọc tấm bảng trước mặt “Chào mừng quý khách đến Vườn chim Thung Nham”, Uyên mới thực sự biết mình đang ở đâu. Uyên và hắn ta lon ton gửi xe vào mua vé, Uyên thực sự shock vì giá vé cho cái vườn chim vắng vẻ này là 100k, 100k cho cái nơi chỗ gửi xe không có còn mất phí, và nhìn tổng quát thì chẳng hề được bảo tồn chăm sóc tử tế một chút nào. Đây là một trong những khu bảo tồn các loài chim và động vật lớn nhất Ninh Bình ngoài vườn quốc gia Cúc Phương ra. Ninh Binh quả thật rất phong phú về tài nguyên thiên nhiên, trừ biển ra, thì Ninh Bình có tất cả những cảnh đẹp và di tích lịch sử đáng ngưỡng mộ, duy nhất một điều là số tiền thu từ khách du lịch cho vé tham quan không tương thích với thực trạng bảo tồn các thắng cảnh ở đây. Tất cả mọi thứ cảm giác như bị bỏ ngỏ, làm không tới, lửng thửng nửa nạc nửa mỡ. Uyên và tên kia bắt đầu hành trình khám phá khu vực rộng lớn này, lần mò tìm đường đến khu vực được xem là khu vực chính và đáng xem nhất ở đây là khu vực vườn chim. Tới nơi, Uyên và hắn đứng bất động đờ người ra, quay qua nhìn nhau rồi lại quay qua khu vực vườn chim ngơ ngác “Sao chẳng có con chim nào ở đây vậy?”, “Chắc chim đi kiếm ăn chưa về!”, hắn đáp một câu rõ ngây thơ đầy mỉa mai. Uyên thất vọng tập 2, chỉ còn biết đứng hít hà khí trời, đang thẫn thờ buồn bã thì đột nhiên từ đâu bay tới một rừng chim cò trắng xóa cả trời, hằng hà sa số kéo nhau đậu lên rừng cây nước trước mặt. Uyên sáng bừng cả bầu trời, hò hét kéo tên kia lại xem. Đó dễ dàng là cảnh tưởng tuyệt vời nhất Uyên từng chứng kiến, và còn bởi nó đến một cách bất ngờ, trong một sự thất vọng tưởng chừng chẳng thể cứu vớt. Ninh Bình kéo tim Uyên lại bằng những điều tự nhiên như thế, trước khoảnh khắc đó, Uyên và tên kia đã thốt lên “Tuyệt quá, không tệ chút nào nhỉ!”.
![[Crazy Stupid Journeys] Sec 7: Ninh Bình - Những cái ôm và lời tạm biệt ngắn ngủi. 9 99f95 lungnham06](https://donttravellikeuyen.files.wordpress.com/2018/07/99f95-lungnham06.jpg?w=760)
Ngày hôm đó có thể sẽ kết thúc một cách viên mãn nếu như không xuất hiện cơn mưa xối xả như một lời tiếc thương tiễn biệt tên trời đánh thánh vật kia trở lại Thanh Hóa. Đánh chén bữa tối xong xuôi, Uyên và hắn ta tìm đến một quán cà phê nhỏ xinh nằm giữa một con hẻm ngay gần hostel Uyên ở. Nick là một tên thô thiển và vô tư vô địch thiên hạ, đến quán người ta chỉ chực có chỗ ngả lưng, set up luôn thành cái giường khi quán vắng hết khách, thản nhiên đánh một giấc ngon lành, còn với giọng dặn mình sau 30′ đánh thức hắn dậy rồi hắn sẽ ngồi chơi với ta, chỉ xin ta 30′ để cho hắn có thể ngủ một tí. Uyên lắc đầu ngán ngẩm, ậm uh ok để cho hắn ta nằm phè phỡn ở quán người ta. Được 10′ trôi qua thì mưa đâu xối xuống ầm ầm, sấm chớp đánh rầm rầm. Tên kia giật mình ngóc dậy chửi thề Holy shit! Sao tối nay tao về được bây giờ? Uyên nhún vai, bảo chắc mày có số ở lại đây rồi. Hắn lại bắt đầu lèm bèm rằng phải về trong tối nay, hắn ta không muốn ở lại trong bộ dạng người ngợm bẩn thỉu và chẳng đem thứ đồ gì trong người để thay hết. Hai đứa cuối cùng loay hoay gọi taxi. Nói đến đây thì đúng là một cơn ác mộng, taxi ở Ninh Bình đúng là một cơn ác mộng. Hai lần ở Ninh Bình, không một lần nào gọi taxi được một cách êm ả và nhanh chóng, không mưa gọi taxi còn khó, huống gì bây giờ là 10h đêm và trời đang mưa không ngớt, có thánh cũng cứu không được.
Uyên gọi tổng cộng 5 chiếc taxi, 4 chiếc từ chối đến, còn duy nhất một chiếc đồng ý đến và hơn một tiếng đồng hồ sau Uyên và hắn đứng chờ mốc mặt ra vẫn không hề xuất hiện. Điên máu lên, Uyên bảo hắn lên xe ta chở, chai mặt mượn áo mưa của quán cà phê, tức tốc phóng như điên ra ga tàu để kịp bắt chuyến tàu cuối cùng. Uyên lúc đó hóc môn nam đã lên đến đỉnh điểm, ném cái áo mưa nhỏ xíu cho tên kia mặc, còn Uyên đầu trần hứng mưa. Hắn ta cũng đâu có chịu cảnh đó, bắt Uyên mặc vào cho bằng được, mà nói đến độ cứng đầu thì không ai bằng Uyên, bỏ ngoài tai, ngoắt lên xe bảo bây giờ mày có chịu mặc vào và lên xe không, không thì tao bỏ mày ở đây đấy. Hắn ta ngán ngẩm cưỡng chế leo lên, vừa lên vừa chửi “mày đúng là đồ hâm!”. Uyên cứ thế phóng vèo vèo mà chả biết đường đến ga tàu nó nằm ở đâu, đi được một đoạn thì cảm được cái gì chồm từ phía sau, hắn ta đã chẳng cam lòng mà nhìn Uyên hối hả dưới mưa, vòng hai tay phía trước lấy vạt áo mưa che lấy che để. “Để tao che cho mày”, Uyên cười cợt nhả bảo “Chẳng có tác dụng gì đâu, bỏ ra đi đồ hâm”, hắn vẫn cố chấp giữ chặt cứng vạt áo mưa che Uyên suốt dọc đường đến ga tàu, không hề chũng cánh tay xuống dù chỉ một cen, cứ thế hai đứa như cặp đôi vượt khó, vượt giông bão tìm đến ga tàu cho chuyến tàu cuối cùng.
Sáng sớm ngày cuối cùng của Uyên ở Ninh Bình bắt đầu bằng một cơn đau đầu ê ẩm di chứng từ cơn dầm mưa của đêm qua. Uyên thầm chửi rủa tên dở người kia, chửi cả cơn mưa chết tiệt hôm qua làm hỏng không khí của ngày mới. Uyên quyết định chọn một bát miến lươn giòn to đòng và nóng hổi làm bữa sáng cuối cùng ở Ninh Bình, ăn xong lon ton về hostel check out, tán gẫu với anh chủ trên trời dưới đất về chuyến đi của mình và điểm đến sắp tới. Anh chủ và mấy bạn nhân viên hostel trong suốt hai ngày ngắn ngủi quan tâm Uyên cứ như người nhà, cả cái hostel chỉ có mỗi 2 đứa con gái đi xe máy tới tận đây, 1 đứa từ Đức, và Uyên, Uyên nghĩ Uyên được ưu ái bởi Uyên là người Việt duy nhất nên mọi người cứ dồn hết chú ý vào mình. Thiệt ai cũng dễ thương hết sức, xém nữa Uyên bán tim lại Ninh Bình cho mấy anh chị ở đây luôn, cơ mà nghĩ lại tim chỉ có một quả, mà điểm sắp tới thì phải share gần nguyên con cho một người hết sức yêu thương, cho nên là thôi, để tiền ở 2 đêm và một mớ những cái ôm ấm áp là được rồi hihi.
![[Crazy Stupid Journeys] Sec 7: Ninh Bình - Những cái ôm và lời tạm biệt ngắn ngủi. 10 97a58 img 0293](https://donttravellikeuyen.files.wordpress.com/2018/07/97a58-img_0293.jpg?w=760)
Tạm biệt mọi người ở hostel, đánh một cái hẹn không xa, Uyên tiếp tục chiến đường giữa cái nóng 40 độ tiến về điểm đến cuối cùng mà Uyên muốn đến ở Ninh Bình: Cố đô Hoa Lư. Dọc theo con đường cũ về phía Tràng An, Uyên tìm đến cố đô Hoa Lư – một trong nơi đáng đi nhất Ninh Binh sau Tam Cốc Bích Động và quần thể Tràng An. Ở đây Uyên lại được yêu thương quá đáng. Vào gửi xe ở một quán nước ven đường, cô chủ thấy Uyên đi một mình lại còn đầu trần phơi giữa nắng, liền hỏi han liên tọi. Nào “Sao đi một mình thế con?”, “Nón mũ đâu không đội vào nắng nôi thế này”, “Con đi từ đâu mà đi xe máy như thế này?” blah blah. Nói chuyện một hồi cô chụp một cái mũ vành rằn ri ngay lên đầu, bảo đội vào không say nắng bây giờ. Uyên không biết làm gì ngoài ngoan ngoãn đội vào và cười tươi đi thẳng vào khu di tích hẹn lát nữa ra gặp cô.
Lang thang một hồi trong cố đô, Uyên gặp thêm được vô số bạn trong tổ đội đi xe máy từ Hà Nội đi ngược lại hướng Uyên vào nam. Uyên cuối cùng trở thành hướng dẫn viên bất đắc dĩ cho chúng nó bởi Uyên trước khi đến đây đã đọc được kha khá về cố đô, sau còn xin xỏ contact hẹn hò chừng nào chúng mày vào tới Sài Gòn nhớ gọi tao nếu tao lúc đấy đã về. Cứ thế ngày cuối cùng ở Ninh Binh cứ vui như đi trẩy hội giao lưu văn hóa, dù ai cũng mồ hôi nhễ nhại mặt đỏ ửng vì nắng nóng, nhưng miệng ai cũng cười nói rôm rả như gặp nhau từ trước. Uyên ghét phải nói lời tạm biệt ngắn ngủi, nhưng xem ra Uyên chẳng thể trốn tránh điều này nếu Uyên cứ tiếp tục gặp gỡ được những con người dễ thương trên đường như thế này. Vô số những lời tạm biệt ngắn ngủi lại được nói ra, những cái ôm lại được nhân thêm, Uyên hí hửng sửa soạn và diễn lại khung cảnh mặc đồ giữa thanh thiên bạch nhật với thái độ mặt dày và chai lỳ không biết xấu hổ là gì nữa, cứ thế trồng quần trồng áo một cách nhanh nhẩu, hand shake cool ngầu với các bạn đường xong xuôi, nháy mắt “Chào, tớ tiến về Hà Nội đây, bảo trọng nhé!”
Cứ thế ngày cuối cùng ở Ninh Binh cứ vui như đi trẩy hội giao lưu văn hóa, dù ai cũng mồ hôi nhễ nhại mặt đỏ ửng vì nắng nóng, nhưng miệng ai cũng cười nói rôm rả như gặp nhau từ trước. Uyên ghét phải nói lời tạm biệt ngắn ngủi, nhưng xem ra Uyên chẳng thể trốn tránh điều này nếu Uyên cứ tiếp tục gặp gỡ được những con người dễ thương trên đường như thế này. Vô số những lời tạm biệt ngắn ngủi lại được nói ra, những cái ôm lại được nhân thêm, Uyên hí hửng sửa soạn và diễn lại khung cảnh mặc đồ giữa thanh thiên bạch nhật với thái độ mặt dày và chai lỳ không biết xấu hổ là gì nữa, cứ thế trồng quần trồng áo một cách nhanh nhẩu, hand shake cool ngầu với các bạn đường xong xuôi, nháy mắt “Chào, tớ tiến về Hà Nội đây, bảo trọng nhé!”