IMG 20170504 100136 579

Nữ đi du lịch một mình thì như thế nào?

Uyên là một đứa cực kì khó tính trong việc chọn bạn đồng hành để đi du lịch, vậy nên cách nhanh nhất và tối ưu nhất của Uyên là đi một mình, đỡ mất công vắt óc chọn lựa lên kế hoạch cho cả mấy đầu con người cùng một lúc. Từ những ngày bắt đầu những hành trình độc hành ngắn ngày, cho tới hàng tháng trời rong ruổi một mình một cõi, Uyên cảm thấy bản thân thực sự thay đổi rất nhiều nhờ những tháng ngày đó.

Nhiều người chửi Uyên khùng bởi đi một mình vừa buồn, vừa chán, vừa nguy hiểm. Rồi nhỡ giữa đêm mấy thằng bẩn tính cướp đồ sàm sỡ biết kêu ai. Uyên vẫn cứ châm ngôn “phải đi rồi mới biết!” lặp đi lặp lại trong đầu, vô tư lự không chần chừ mà thẳng tiến. Để rồi giờ lúc nào trong đầu cũng chỉ nghĩ tới việc lên kế hoạch check bucketlist đi một mình cho bằng được.

Vậy đi du lịch một mình nó như thế nào? Rồi còn là nữ đi một mình người ta nghĩ mình như thế nào?

Lời đồn #1: Đi một mình cô đơn lẻ bóng không ai chơi cùng.

Đúng! Và hoàn toàn đúng chỉ khi bạn là một đứa tự kỉ, ngại giao tiếp, muốn tránh xa thế giới loài người, không muốn người ta làm phiền mình mà thôi! Một điều tuyệt vời khi đi một mình là bạn sẽ có nhiều cơ hội lân la làm quen và được người ta lân la làm quen nhiều hơn so với khi bạn đi cùng một lũ bạn. Bạn là nữ, đi một mình người ta lại càng chú ý đến bạn, hỏi han đủ kiểu này nọ, còn mời bạn đi chơi cùng, ăn cùng, uống cùng,…ngủ cùng (cái này tùy mọi người hiểu sao hiểu). Trong suốt thời gian Uyên đi một mình, số bạn mới Uyên làm quen trong một tuần còn nhiều hơn 4 năm học đại học của Uyên cộng lại.

 

received 1130326843716026

 

IMG 0080

Hơn nữa, ngoài kia có vô số các bạn đi du lịch một mình, nam có, nữ cũng rất nhiều. Và bạn sẽ chẳng bao giờ sợ cô đơn không có bạn đồng hành nếu bạn chịu mở lòng, học hỏi và tìm hiểu những người xung quanh. Cũng đừng bao giờ chọn những nơi ở khiến bạn chỉ chết dí một góc của riêng mình, mà chọn những nơi có không gian mở, phòng sinh hoạt chung, lúc đó, bạn có muốn không giao tiếp cũng không được. Và tin mình đi, bạn sẽ bất ngờ bởi sự quảng giao và quan tâm của người khác dành cho một đứa con gái đi du lịch một mình mà xem.

Lời đồn #2: Chỉ mấy đứa không bồ mới thích đi du lịch một mình!

Nhầm tooo. Uyên không có bồ lúc Uyên lang thang một mình thật, nhưng không phải vì không có bồ để đi cùng mới phải đi một mình, mà vì Uyên thích. Cũng không phải vì Uyên cãi nhau với bồ, có vấn đề trong các mối quan hệ Uyên mới xách túi đi du lịch một mình.

Uyên từng gặp rất nhiều tay lữ hành đơn độc đường dài dù người ta đã có vợ con, công việc ổn định, trai xinh gái đẹp chờ sẵn ở nhà, nhưng người ta vẫn cứ thích đi du lịch một mình. Bởi khi một mình một cõi ở một nơi chốn xa lạ, bạn sẽ hiểu được bản thân muốn gì hơn so với việc phải luôn luôn chiều theo ý kiến của những người đi cùng, bạn cũng sẽ luôn có không gian riêng của mình thay vì lúc nào cũng phải lo nghĩ đến sự xuất hiện của người khác. Và để mình nói cho bạn biết, đi một mình mới kiếm được bồ về nhanh hí hí.

IMG 0100

 

Lời đồn #3: Mấy đứa đi một mình toàn mấy đứa gan to.

Cũng đúng. Mấy đứa đó gan đã to ngay từ giây phút nó nghĩ tới việc đi du lịch dài hạn một mình rồi. Cũng có những đứa như Uyên lại khác, đi được rồi gan mới to nổi, còn trước khi đi cũng như bao người lo này lo kia, sợ cướp sợ giật sợ bị lừa, phải trang bị bằng quần áo xộc xệch nhếch nhác, đem dao đem đèn pin đem lều đủ thứ, thiếu điều đem theo một lố bao cao su như bà Cheryl Strayed trong phim Wild nữa mà thôi. Càng đi nhiều mới biết, thế giới này an toàn đẹp đẽ hơn người ta và mình nghĩ. Từ thành phố đông đúc chật chội cho đến vùng núi cao hẻo lánh, đâu đâu cũng có những người tốt sẵn sàng giúp đỡ mình, tất cả những gì bạn cần là một cái đầu lạnh và một trái tim rộng mở, lúc đó có đi du lịch đến Trung Đông súng đạn bạn vẫn cảm thấy cuộc đời này an toàn và đẹp đẽ.

Lời đồn #4: Mấy đứa quảng giao đi du lịch một mình mới có bạn

Những ngày đầu tiên trong chuyến đi độc hành xuyên Việt của Uyên hai năm trước, Uyên hầu như có những lúc chỉ ngồi một góc uống cà phê, không tiến xa hơn trong một cuộc hội thoại với người lạ chỉ vì sợ người ta có ý đồ xấu. Bản thân Uyên hồi đó cũng không phải là một đứa nói nhiều, thích xã giao, nhưng qua thời gian, những chuyến đi độc hành của Uyên là thứ làm cho Uyên trở nên cởi mở hơn, thích tò mò tìm tòi về câu chuyện của những người xung quanh hơn, từ đó có nhiều bạn hơn, biết được nhiều thứ hay ho hơn. Dần dà, Uyên trở thành người chủ động bắt chuyện với những người khác, chứ không chờ đợi người ta tiến về phía mình nữa. Thử nghĩ xem nếu ai cũng chờ đợi để được bắt chuyện, thì chắc chẳng bao giờ người ta có thể kết nối được với nhau và trở thành những người bạn tốt sau này.

43878183 1937823989855880 3499138546432737280 n

Lời đồn #5: Nữ đi du lịch một mình nguy hiểm lắm, đừng đi!

Mình chưa bao giờ phủ nhận rằng bản thân nữ giới luôn có bất lợi nhất định khi đi du lịch một mình. Nhưng bất lợi đó không có nghĩa là bạn sẽ chẳng bao giờ dám đi chỉ vì bạn nghĩ bạn là nữ. Đi một mình hay đi với nhiều người cũng vậy, đi có trách nhiệm, đi có tìm hiểu, đi có ý thức với bản thân thì có đi đến cùng trời cuối đất, bạn vẫn có thể đi được. Bạn có uống cho xay xỉn trong bar tới 2 giờ sáng rồi đi về một thân một mình ở nơi xa lạ không? Bạn có mặc áo dây xệ tới bụng quần ngắn tới bẹn đi vào khu chợ trời hay đi trên đường đêm khuya một mình không? Nguy hiểm hay không là ở bản thân mình, nếu đã khăn gói hiểu biết kĩ càng về nơi mình đến, hiểu rõ bản thân mình cần gì ở một chuyến đi, thì hãy cứ thẳng bước mà đi, đừng sợ.

Trái lại, là nữ, đi một mình lại càng được những người xung quanh quan tâm hơn cả những người khác, được đem mũ cho đội, được nhường đường cho đi trước, được sửa xe cho đi, được gửi xe không mất tiền, được hỏi han mỗi ngày, được mời free đồ ăn thức uống, được trai tốt đưa về nhà (trường hợp của Uyên:) ).

Lời đồn #6: Đi một mình mọi việc đều phải tự quyết định

Điều này vừa là một điều mệt mỏi, vừa là một cái lợi ích to đùng, mà với Uyên, lợi vẫn nhiều hơn hại. Bởi vì sao? Khỏi sáng bảnh mắt dậy cãi nhau với lũ bạn hôm nay đi bảo tàng hay đi shopping. Khỏi mất thời gian mốc mỏ chờ đợi từng đứa một vệ sinh cá nhân make up các kiểu. Khỏi ăn những món bọn nó thích mà mình không thích. Khỏi đau đầu hằng đêm ngồi chia tiền mệt mỏi muốn gặm cả đầu nhau dẫn đến chia rẽ tình bạn. Thực sự đi một mình bạn vứt bỏ được cả một mớ âu lo công sức, thế giới ngoài kia tất cả là bạn quyết định.

camping

Việc một mình quyết định và làm hết mọi thứ cũng là cách rất tốt để các bạn rèn luyện kỹ sống của bản thân. Uyên đã phải học cách sửa xe, cách đi rừng, cách lái xe côn, cách đọc map, cách cảnh giác phòng thủ mỗi lần cắm trại đêm một mình ngoài biển, cách giao tiếp với công an để lách luật trót lọt, cách năn nỉ tài xế đi chung xe để tiết kiệm tiền, cách giữ mình khi chơi vui quá trớn, cách tự chăm sóc bản thân khi lăn đùng ra ốm…Tất cả bạn phải tự xoay sở một mình, không còn lũ bạn ba mẹ bên cạnh để mà kêu ca mè nheo, nhưng bù lại, bạn sẽ trở về với một tâm thế không thể tự tin hơn, mạnh mẽ hơn, không có cái quỷ gì trên đời làm bạn sợ được nữa.

Lời đồn #7: Đi du lịch một mình, đặc biệt khi bạn là nữ, là một điều gì đó to tát, lớn lao

Có nhiều người sẵn sàng từ bỏ tất cả, bán hết mọi thứ để lên đường một mình khám phá thế giới ngoài kia, thay đổi hoàn toàn cuộc sống thường nhật của người ta để đi theo đam mê.

Bạn có thể bắt đầu chuyến đi độc hành của mình bằng một cách đơn giản hơn. Có thể đơn thuần chỉ là một chuyến đi ngắn ngày cuối tuần tới một thành phố bạn chưa từng đến, hoặc chuyến đi một tuần tới một đất nước láng giềng mà bạn nghĩ mình sẽ không nghĩ tới, hoặc thậm chí dành ra hai tháng đi hết đất nước của mình như Uyên. Không cần phải là một điều gì đó lớn lao, thay đổi toàn bộ cuộc đời.

Không cần phải như Robyn Davidson một mình băng qua sa mạc Tây Úc trong 1 năm trời, cũng không cần phải như Đinh Hằng lang thang hết Châu Mỹ, Huyền Chip gần chết ở Châu Phi để có thể thúc giục bản thân lên đường. Chỉ cần bạn có suy nghĩ muốn đi, muốn thử thách giới hạn của bản thân mình, thì đi đâu, bao lâu không còn là điều quan trọng, quan trọng là khi quay trở về từ mỗi chuyến đi, bạn có thêm những câu chuyện để kể, có thêm động lực và sự tự tin để đi xa hơn, lâu hơn. Như Uyên vẫn nói “Cứ phải đi rồi mới biết!”

 

12471453 1753658328186420 3183323812982604233 o

 

 

 

IMG 9598 scaled

[Crazy Stupid Journeys] Sec 8: Hà Nội người dưng, Bắc Giang tự dưng người nhà.

“Ôi dồi ôi!!” – Uyên đã phải gân cổ hét lên ba chữ đó dưới lớp khăn che mặt và chiếc mũ nồi trùm kín đầu trong vô vọng, những đoạn đường quốc lộ khó nhằn nhất của Hà Nội bắt đầu xuất hiện, xa xa kia là “đường cong mềm mại” trứ danh của Hà thành, một Trường Chinh vững chãi trải dài kiên cố qua năm này đến năm khác bất chấp nắng mưa gió bão, hiên ngang chống chọi với dòng người tấp nập.

Vào giây phút lăn bánh tới những con eo đầu tiên của Trường Chinh, Uyên biết rằng đường về nhà còn xa lắm lắm, dù nơi cần đến chỉ còn cách đó 4 cây nữa mà thôi. Uyên với Hà Nội từ trước tới nay như một cái duyên, chẳng còn xa lạ gì nhau, từ cái lần đầu tiên nhảy tàu theo bác đi tiễn anh chị ở sân bay Nội Bài chỉ trong một tích tắc khi tàu đã sắp rời ga, cho tới hằng ha sa số lần tiếp theo đó ra Hà Nội như đi chợ phiên, cứ 2 3 tháng một lần, lâu nhất cũng chỉ một năm một lần.

Uyên vẫn nhớ như in cái cảm giác lần đầu tiên đặt chân ra Hà Nội, nóng ẩm, tấp nập, chen chúc, và rất Hà Nội. Mỗi lần Uyên cố tìm ra một từ để tả về Hà Nội, nhưng không từ nào có thể miêu tả hoàn hảo hơn hai từ Hà Nội – tính từ gợi hình và gợi cảm xúc nhất chí ít là đối với Uyên, và Uyên đoán có lẽ là cả với những những ai mang trong mình một cảm xúc đặc biệt với Hà Nội.

Sau Vinh thì Hà Nội là nơi mà Uyên có nhiều kỉ niệm và tình cảm đặc biệt nhất, Uyên đoán có lẽ một phần vì văn hóa của Nghệ An và Hà Nội không có quá nhiều khác biệt, kể cả thời tiết, và cả con người, bằng cách nào đó, một tỉnh bự chảng như Nghệ An và to vừa như Hà Nội lại có một sự tương đồng không hề nhỏ dù địa lý hoàn toàn cách biệt nhau, và một phần lý do nữa là bởi ở Hà Nội Uyên đã để lại quá nhiều kỉ niệm với những con người nằm trong một phần chiếc ngăn tim bé nhỏ của mình.

Uyên đã đi từ sự hoàn toàn xa lạ, mới mẻ cho đến những cái ôm, những tiếng cười, những đêm nói chuyện thâu đêm suốt sáng với những người không hề quen biết, để rồi bây giờ đi đâu cũng cứ có một sợi dây dẫn nối về Hà Nội. Và chính ngay bây giờ, 8 năm sau kể từ khi bắt đầu kết nối với cái tên Hà Nội, Uyên vẫn tiếp tục trở lại mảnh đất này, cùng với niềm háo hức tăng dần qua thời gian.

Nàng thơ của Uyên, T, là lý do lớn nhất níu Uyên lại với Hà Nội, dù Hà Nội rất đẹp vào xuân thu, dù Hà Nội rất tình (trừ hè ra) nhưng vẫn không thể tình bằng nàng thơ của Uyên. Hà Nội là một nơi chốn kì cục, nơi mà chỉ một vài phút trước bạn đang còn cáu bẳn và khó chịu trước giọng đanh đảnh rặc Bắc chói tai của cô bán bún đầu đường đang chửi khách, thì vài giây sau đã kịp mỉm cười yêu thương hít hà mùi hoa cúc thơm lừng từ chiếc xe đạp phượng hoàng cũ kỹ chất đầy hoa bọc kín đẹp đẽ bằng giấy nhám được đẩy chậm rãi trên đường rực cả trời xuân. Là nơi mới tháng 6 đã giãy đành đạch khóc ròng tuyên bố không bao giờ thèm quay lại Hà Nội nhờ cái nóng đến rát da thịt thì chỉ 2 tháng sau đã ngồi bên tách cà phê trứng nóng ấm thơm phức rồi run lên vì sung sướng.

Thiệt, kì cục. Bởi, ai nói ghét Hà Nội cũng đúng, ghét Nghệ An cũng đúng. Tính tình đỏng đảnh, kiêu ngạo, chả nể nang ai, kiểu ai đến yêu được thì yêu, không yêu được thì kệ, bố mày không quan tâm, mà đã lỡ yêu rồi thì dứt không được, cứ vương vấn vấn vương hoài. Nhưng bây giờ đây, Uyên chính thức tuyên bố hết yêu Hà Nội tạm thời, Hà Nội làm khó Uyên quá, giữa cái tiết trời như thế này, mà em cứ cho Uyên đứng phơi nắng bụi, không cho Uyên về với nàng thơ của Uyên dù chỉ là 4km nữa thôi.

“Ôi trời!”, lại thêm một tiếng kêu giời nữa được thốt ra trong một ngày. “Đen khiếp!” – nàng thơ của Uyên méo mó nhăn nheo nói ra hai chữ không mấy bất ngờ sau khi đón được Uyên vào tận nhà. Uyên lúc đấy chỉ biết bàng quang đón nhận “lời khen” không mấy lạ lẫm trong suốt hai tháng vừa qua mà Uyên đã nghe đến nhàm cả tai về nước da kinh khủng của mình.

Trái với một đứa ngông và phủi như Uyên, nàng thơ của Uyên nhỏ bé, trắng trẻo, mỏng manh, và dễ vỡ. Cách Uyên và nàng quen biết nhau rất bình thường, nhưng cách Uyên và nàng giữ mối quan hệ cho đến tận quãng thời gian bảy năm thì không bình thường chút nào, chừng ấy thời gian để từ hai tiếng gọi tên nhau, đến chị em, đến hai chữ “ta” và “nàng”. Và tất nhiên sau chừng ấy thời gian, Uyên và nàng đủ hiểu nhau để đến mỗi lần Uyên ra Hà Nội không cần phải hỏi câu “nàng thích ăn gì?” mà đưa ra sẵn menu Nem chua nướng Ấu Triệu, Ốc Đinh Lễ, kem chanh bờ hồ.

Uyên là đứa cổ hủ trong ăn uống, bất cứ vật nào thấy ngon thấy hợp là chỉ luôn luôn đè ăn món đó đúng chỗ đó cho bằng được, ăn cho đến khi nào ngán đến tận họng xong thề không ăn trong vòng mấy tháng nữa rồi chỉ cần một tuần sau lại dọng đầy họng cho ngán muốn chửi thề, thì đích thị những món đó là món Uyên yêu thích vô bờ bến. Uyên yêu món nem chua nướng và ốc của Hà Nội đến mức Uyên lấy nó làm thước đo cho sự thỏa mãn dạ dày của Uyên.

Uyên bị ám ảnh “sự no”, không biết đây có nên là một chứng bệnh tâm lý mới hay không, nhưng Uyên thật sự thấy không ổn nếu Uyên ăn xong mà Uyên vẫn cảm thấy hơi “chưa no”, và để kiểm tra cho điều này Uyên sẽ tự động nghĩ ngay tới món Nem chua nướng và ốc luộc, nếu Uyên vẫn thấy thèm thì chắc chắn Uyên sẽ đi tìm cái gì ăn tiếp cho yên tâm là Uyên 100% no, còn nếu thấy không thèm nữa thì lúc đó Uyên an tâm đi ngủ mà không cần lo lắng về dạ dày của mình nữa. Thiệt kì.

Trong suốt 2 ngày ở Hà Nội, việc Uyên dành nhiều thời gian ra nhất đó là nghĩ xem nên đi đâu tiếp theo từ Hà Nội. Mục đích chính của chuyến đi đến Hà Nội vẫn là nàng thơ của Uyên, nhưng tâm nguyện cao cả của việc đi tới Hà Nội là lấy Hà Nội làm đòn bẩy cho những cung đường rẽ về phía Bắc từ Hà Nội trở đi.

Nàng thơ của Uyên là gái núi, sống hơn 20 năm cuộc đời trên núi nhưng hầu như chưa bao giờ đi thưởng núi đúng nghĩa ngoài chuyến đi Sapa lần đầu tiên của hai đứa cách đó không lâu. Sau chuyến đi đó, có vẻ như Uyên khơi dậy thêm được tình yêu ẩn chứa của nàng ấy với núi non rừng động, làm nàng háo hức chờ đợi chuyến đi tiếp theo của hai đứa mặc dù nàng bảo nàng rất thích biển. Một đứa sống ở nơi nghèo rừng ngập mặt biển như Uyên thì việc Uyên khát núi chán biển là điều hiển nhiên, và tương tự đối với nàng. Không còn cách nào khác, năm nay Uyên lại xách mông nàng đi về rừng rú.

Hai đứa loay hoay cả đêm chỉ để lên mạng research điểm đến, một công việc chả mấy thú vị và nhàm chán đối với một đứa cứ phải vừa đi vừa động não như Uyên. Sau một hồi (thực ra là rất nhiều hồi) cân đo đong đếm lên rừng xuống biển từ Hàm Lợn, Ba Vì, Cát Bà, Tam Đảo, Mẫu Sơn, blah blah blah, Uyên chốt cái rụp một nơi tên nghe đã thấy xao xuyến: Đồng Cao. Đồng Cao là một điểm khá mới trong du lịch, thực ra còn chẳng gọi được là điểm du lịch vì ở đây đúng chất chẳng có một cái vẹo dịch vụ gì có thể cấu thành một điểm du lịch, nhưng thời điểm đó cực kỳ nổi đối với các bạn…well, tạm phải dùng từ mà Uyên ghét nhất: “phượt thủ”. Uyên được cái đã không quyết thì thôi, một khi đã quyết thì chỉ có nhanh hơn ánh sáng, tràn đầy năng lượng nhiệt huyết, đến nỗi chẳng ai mà không muốn đi cùng Uyên hết. Kéo lên kéo xuống một hồi, Uyên quyết cái rụp: Đi Đồng Cao!

Chuyến đi nào cùng với nàng thơ của Uyên cũng là một chuyến đi bão táp, bởi lần nào đi nàng ấy cũng kẹt cứng lịch làm, trong khi mình luôn là người trong trạng thái tỉ phú thời gian mỗi lần vác mặt ra Hà Nội. Từ đó phát sinh thêm biến hai con đầu đá cự nhau, đứa muốn đi lâu đứa thì lo sốt vó phải về đi làm, thế nên chuyến đi này đúng nghĩa là một chuyến đi bạ đâu đi đó, không plan, không hy vọng, không chờ đợi.

Đây sẽ là lần đầu tiên Uyên và nàng đi xa bằng xe máy với nhau, và nàng cũng sẽ là người bạn đường đầu tiên ngồi sau tay lái của Uyên trong suốt gần 2 tháng hành trình vừa qua. Lều trại sẵn sàng, Uyên và nàng dong về quốc lộ 1A, men theo cao tốc Bắc Giang – Hà Nội, lòng phấn khởi chào đón những cảnh đẹp trước mắt. Nhưng đời không như là mơ, đời không bao giờ là một đường thẳng đẹp đẽ trải nhung lụa gấm vóc, đặc biệt là cho những đứa ngu ngơ vô tư nghĩ rằng đời luôn đẹp như Uyên.

Uyên chính thức nhận ra sự thật cay đắng ngay sau khi thấy bóng dáng của các bạn pikachu vẫy gọi tấp xe Uyên vào lề phải (vâng lại gặp lại các bạn áo vàng). “Mời anh xuống xe!” Uyên cảm thấy hoang mang tột độ, không biết mấy bác ấy đang nói ai, sau một vài giây suy nghĩ thì biết chắc nó không nói lộn ai ngoài mình đâu, bởi có mỗi mình và nàng thơ của mình trơ trọi giữa cao tốc lúc đó mà thôi. Uyên lúc đó nhanh tay kéo chiếc khẩu trang xuống, cởi hết mũ trùm ra, duy chỉ có phần cần nhô thì vẫn đang mặc áo che đậy kín mít, bác kia thấy vậy kiểu tỏ ra bối rối, Uyên nghĩ chắc đang bối rối vì biết sẽ không làm ăn được gì với lũ con gái chứ không phải bối rối vì nhầm trai với gái, thế nên là sẽ lại có kịch hay để xem đây.

Sau khi trình diện giấy tờ xe bằng lái này nọ các kiểu, ảnh mới tiếp tục chỉ chỉ vào biển số xe của Uyên, hỏi đi đâu mà đi từ Huế ra đây thế. Lúc đó Uyên mới bất giác nhớ ra cái biển số xe của Uyên đang là 75 chứ không phải 29 Hà Nội, bần cùng sinh mất nết, Uyên mở mồm ra phang ngay cái âm sắc đặc sệt miền Trung mà đáng nhẽ ra Uyên sẽ chẳng bao giờ dùng ở cái đất Hà Nội này nếu Uyên không nhanh trí vịn vào cái biển số xe. Vẫn bài quen thuộc “Anh ơi tha cho em”, “Em sinh viên không có nhiều tiền”, “Em đi xa đến đây nên không biết luật” blah blah blah.

Nì nèo kèo nèo mãi, anh ấy quyết định đút túi với số tiền khiến Uyên cảm thấy mình như một diễn viên hạng bét: 200k. Uyên đã có thể làm tốt hơn với một kết quả vinh quang hơn là không mất một đồng nào. Nhưng Uyên ơi, may mắn không mỉm cười với mày mãi được, cũng không có đứa ngu nào năn nỉ công an mà vô tình chường cái ví với một đống tiền (nói quá lên thôi) và thẻ tín dụng cho nó biết là mày có tiền hết.

Nhưng câu chuyện mất tiền ngu không dừng lại ở đó, lý do Uyên bị bắt lại là vì đi sai làn đường. Đường cao tốc này không dành cho xe máy, trong khi Uyên thấy rõ mồn một biển báo xe máy có làn đường ở trên cao tốc, thì anh trai mới bảo luật mới áp dụng, xe máy không được đi. Sau khi lên xe phóng đi như một cơn gió trên làn đường mới, Uyên và nàng mới để ý bảng thông báo đổi làn đường xe máy áp dụng từ 01/08, mà lúc bị bắt mới có gần cuối tháng 7. Ngu tập 2 thưa các bạn. Mất 200k và trong lòng ôm thêm một cục hận to đùng, hận anh pikachu thì ít, mà hận bản thân thì nhiều. Chuyến đi tới Đồng Cao của bọn mình đã bắt đầu suôn sẻ như thế.

Tới địa phận thành phố Bắc Giang, Uyên và nàng thơ chợt nhận ra có đồng môn ở đây. Vậy là chỉ 3 tiếng sau đó, nàng thơ của Uyên đã vào tay người khác, tay trong tay chở nhau đi tiếp về Đồng Cao, để Uyên lẻ loi côi cút chạy xe một mình suốt quãng đường tiếp theo. Uyên suýt đâm đầu vào container mấy lần chỉ vì quá buồn ngủ và không có ai nói chuyện. Lúc đó không dám kêu ca, bây giờ lên đây kêu ca cho người ta đọc được, để người ta thấy người ta bỏ Uyên khiến Uyên khốn khổ tới chừng nào. Cuối cùng hành trình 2 đứa con gái nay đã trở thành 3, 3 mống vịt giời hiệp hội sannhac tiếp tục kéo nhau tung hoành Đồng Cao.

Rõ ràng Đồng Cao thời điểm Uyên tới đã là một điểm khá nổi với người dân ở đây cũng như các bạn trẻ thích chui vào các chốn xó xỉnh, bởi gần tới nơi chuẩn bị mở miệng hỏi đường một phát là các bác bên đường đã mau mắn “Bọn con đi Đồng Cao phải không?”, Uyên kiểu ngớ người ra, đầu chắc mẩm chắc hôm nay trên đó đông như trẩy hội cho mà xem. Trải qua một quãng đường không mấy suôn sẻ chỉ toàn đèo dốc và đá lởm chởm, Uyên và đồng bọn đã bắt đầu thấy những ngọn đồi xanh mơn mởn dần hiện ra trước mắt.

Tụi Uyên vẫn chưa chắc chắn 100% là mình đã tới được điểm cần tới, bèn tấp vào một chiếc lán lá hỏi đường lại một lần nữa cho chắc ăn. Lân la hỏi han một hồi, thì cả lũ mới biết rằng chiếc lán này là “điểm nghỉ chân có dịch vụ” duy nhất của cái khu vực Đồng Cao này, mặc dù chiếc lán trơ trọi không có gì ngoài mấy bì đất và xi măng vứt tràn ra thềm, cộng thêm 2 chú chó không ngừng sủa lấy sủa để khi tụi Uyên dắt xe vào trong để gửi. “Bọn em đêm nay tính cắm trại trên này một đêm ạ!”.

Hai anh chủ lán tỏ ra e ngại khi Uyên vừa thốt ra câu này, cho đến khi thấy Uyên tháo dây lấy chiếc lều cùng hai cái xiên nướng thịt dài ngoằng dắt bên hông xe như chuẩn bị ra trận ra, hai anh mới hoàn toàn tin là Uyên nói thật. Ba đứa bắt đầu hành trình lê lết mò mẫm men theo triền đồi tìm điểm cắm trại, lúc đấy đã 5 giờ rưỡi chiều, thời điểm hoàn hảo trước khi trời sập tối để dựng lều. Lúc bắt đầu leo lên đồi Uyên chậc nghĩ chắc chẳng còn mood mà ngắm nghía gì giờ này, mai đi rồi hẵng ngắm, thế nhưng nhờ khung cảnh bao la gần như không một bóng người, Uyên đã lại phải thốt lên hai chữ “Đã quá!”

Hành trang mang theo của ba đứa con gái cho một chuyến cắm trại chỉ vỏn vẹn một cái lều một người sắp rụng răng vì sương gió suốt hơn một tháng vừa qua bị Uyên hành hạ, hai cái xiên nướng thịt, một hộp thịt heo rừng được mẹ Gil dúi vào phút cuối trước khi đi, ba ổ bành mì, hai chai nước suối, một em ukulele, và ba tâm hồn treo ngược cành cây.

Lúc ba đứa lúi cúi dựng lều nhóm củi, mấy anh chị chơi trên đồi trên đường đi xuống cứ nhìn chằm chằm, có anh còn dọa con gái cắm trại trên này nguy hiểm lắm đó, xuống đi. Mình kiểu hơi bị chai tai và miễn nhiễm với những trường hợp kiểu này, liền quay lại trấn an ngay nàng thơ và Gil, bảo ta có dao đây rồi, yên tâm, trong khi thật sự Uyên cũng chẳng biết Uyên sẽ làm gì khi bị bọn xấu lại hỏi thăm với con dao tám chục năm không dùng đến đấy.

Trong tất cả những lần cắm trại, lên rừng xuống biển, đêm đó dễ dàng là đêm đáng nhớ nhất đời, vì sao? Vì trên đầu Uyên là cả một bầu trời trong vắt đầy trăng, vì xung quanh Uyên chỉ còn những ngọn đồi bát ngát dù mắt Uyên đã nhòe đi vì khói, vì những miếng thịt nướng nửa sống nửa chín vì đói quá chẳng thể nào đợi đến khi chín tới, vì bên cạnh Uyên có hai cô nàng xinh đẹp với giọng ca tình như cái bình, tình tới nỗi không dám ngủ vì sợ lỡ mất dù là một giây nghe hát.

Đêm đó đã mưa tầm tã, đêm đó mệt mỏi vì phải thức dậy giữa đêm chỉ vì sợ vãi linh hồn khi nghe thấy tiếng động lạ, nhưng thật sự đó là những gì Uyên muốn xảy đến trong một đêm như thế, để có thể có đủ tất cả cảm xúc cho một đêm đáng nhớ như vậy.

Một điều mà những người thường đi cắm trại vẫn luôn muốn tìm kiếm, đó là cảm giác thức dậy vào buổi sáng, mở cửa lều ra, hít hà và thu vào tầm mắt những gì đẹp nhất. Đồng Cao cho Uyên được tất cả những điều đó.

Uyên lại tiếp tục đánh rơi một ít tim để lại cho Bắc Giang, đánh một cái hẹn xa xôi, quay trở lại nhận làm người nhà dài hạn. Còn bây giờ, Đông Bắc lại tiếp tục vẫy gọi Uyên, thúc giục Uyên kết thúc hành trình trong vòng vỏn vẹn chưa đầy một tuần nữa, để Uyên lại phải vương vấn vấn vương, để Uyên đến với nơi Uyên mong mỏi nhất hành trình, điểm tận cùng phía bắc đất nước: Hà Giang.

Gia Lai

[Crazy Stupid Journeys] Sec 7: Ninh Bình – Những cái ôm và lời tạm biệt ngắn ngủi.

Ninh Bình là điểm đến hiện lên cuối cùng trong suy nghĩ của Uyên trong suốt thời gian trước đó cho những điểm đến tiếp theo, bởi Ninh Bình là nơi Uyên hầu như không có nhiều ý niệm đặt chân đến, chắc cũng bởi vì nó phổ biến quá so với những điểm khác trong khu vực, giống như việc người ta nghĩ đến Nghệ An là  đi thăm quê Bác, nên Uyên cũng chả hứng thú và kỳ vọng quá nhiều.

Uyên thất bại trong việc tìm host ở Ninh Bình cách đó một tuần, nói đúng hơn là không may mắn với Couchsurfing ở Ninh Bình, bởi thực sự đã rất nhiều người reply tin nhắn của Uyên, nhưng hầu hết các bạn ấy đều đang ở xa thành phố nên không thể host dù người ta rất muốn được host mình, thôi thì nhiêu việc reply thôi cũng đã đủ làm Uyên thấy ấm lòng, vậy nên Uyên mỗi khi nhận được tin nhắn của các bạn Couchsurfer, dù bận hay không host được Uyên đều reply các bạn với tất cả tấm lòng, Uyên hiểu được cái cảm giác được người ta tôn trọng trên thế giới mạng rộng lớn nó ý nghĩa to lớn chừng nào.  

Uyên nhận được tin từ chối host ngay phút cuối khi chuẩn bị có ý định lên đường, thế là cuối cùng đành phải cầu cứu booking.com last minute, lướt lên lướt xuống chỉ chừng 5′, Uyên tặc lưỡi book cái rụp một cái hostel mang tên Go Ninh Binh ngay sau khi nghỉ hiệp ném bóng với tên Nick vài phút trước đó. “Tao nghĩ tao sẽ lên đường trưa nay” – Uyên vừa thở hổn hển sau một màn chạy đuổi vật vã vừa thông báo lời tạm biệt tạm bợ trước khi chính thức nói câu “Chào mày tao đi hẹn gặp lại”. May mắn thay màn chào tạm biệt không đến mức đầy mùi mồ hôi và cộc lốc như thế, hai đứa cuối cùng cũng lết mông ra khỏi khu vực đầy chị em bạn dì phù hộ sau lưng để ra trung tâm thành phố đánh chén một lần nữa món gà trộn măng ăn kèm bánh phở ngon nhức nách, nhưng cuối cùng màn chào tạm biệt không kết thúc bằng một câu chào bình thường hay một cái ôm nồng thắm mà bằng một màn trình diễn thay trang phục ngay giữa phố của Uyên, lúc chuẩn bị đi trên người đang bận quần short áo ba lỗ, chợt nhận ra trời đang nắng gần 40 độ và 12h trưa sắp điểm, Uyên đứng giữa lề đường lôi chiếc quần Miên yêu quý và áo chui đầu ra lồng lộn thay vào thay ra trước sự chứng kiến của thiên hạ, tên Nick chỉ biết đứng lắc đầu chậc lưỡi, ý vẻ “con gái con gớm”, mình nguýt mắt nhếch môi, ý vẻ “tôi có để lộ miếng da thịt nào đâu mà ông thái độ lồi lõm”. An toàn sạch đẹp, Uyên cười cái cuối với tên Nick rồi tiến về quốc lộ 1A yêu thương, tiến thẳng tới với Ninh Bình.  

Vừa đặt chân tới được hostel, Uyên như muốn rũ hết da thịt ra vì cái nắng kinh khủng khiếp giữa hè dù quãng đường chạy xe chả mấy là dài, nhưng Uyên cứ cảm thấy như đã cả thế kỷ trôi qua trên suốt đoạn đường quốc lộ tới đây. Uyên mang bộ mặt thảm hại cùng diện mạo chả mấy tươm tất, tay ôm mũ bảo hiểm khư khư vì sợ bị chôm, lưng đeo ba lô dắt thêm con lều bên cạnh lết vào sảnh hostel. Uyên đoán đây là bộ dạng của hầu hết các bạn ở hostel khi mới đến đây bởi khi mới lái vào sảnh ngoài hostel Uyên đã thấy cả chục con honda winn, bạn biết nó là một hostel cho backpackers đúng điệu khi bạn thấy hằng ha sa số các em honda winn xếp hàng ngoài cửa, và em xe của Uyên nổi nhất đám, lùn nhất, đỏ nhất.

Duy chỉ có một điều khi tới hostel này làm Uyên không cảm thấy như mình bị lạc loài, đó là được chào “Hello” ngay khi người ta chạm mặt, nước da bê thui của Uyên lại phát huy tác dụng lần thứ hai. Ngay sau khi mở mồm nói “Anh ơi cho em check in phòng”, Uyên đã được host thông báo Uyên là người Việt đầu tiên của hostel tuần này, cảm giác “không cảm thấy bị lạc loại” vài phút trước lập tức biến mất tan tành. Nói đúng ra, trong suốt hơn một tháng vừa rồi Uyên cũng chẳng lạ lẫm gì với những tình huống buồn cười nhỏ nhặt này, Uyên đâm ra cảm thấy nó hiển nhiên và quen thuộc tới nỗi nếu không bị coi là dân tộc nước nào khác Uyên sẽ lấy làm ngạc nhiên và lạ lẫm vô cùng.

Uyên mệt tới nỗi không thèm hỏi thêm thông tin gì thêm về tiện nghi cơ bản cần biết của hostel, cứ thế đâm một mạch đi lên tầng nhận phòng. Phòng Uyên là một phòng dorm 6 buồng toàn nữ, hết 5 buồng đã được đặt ngoài Uyên ra thì 4 đứa còn lại đều là tóc vàng mắt xanh đến từ Đức, một điều Uyên nhận thấy rất rõ qua chuyến này, là bọn Đức du lịch tập trung hầu hết trải từ bộ phận Trung Trung Bộ cho đến phía Bắc phần lớn, hostel nào Uyên ở hay chỗ nào Uyên đi khu vực này cũng đều gặp 80% là Đức, đặc biệt là các điểm ít khách du lịch tới, bởi vậy mới nói, đi rồi mới thấy tính cách sở thích của một bộ phận người có thể dễ dàng được đúc kết qua du lịch như thế nào, đây cũng là điều giúp Uyên học được cách chăm sóc và nói chuyện với khách Đức trong nghề sau này, bởi một lần nữa, chẳng ai dạy được mấy thứ như này trong trường, một khi đã dính đũng quần một chỗ, thì TÂM LÝ HỌC ĐẠI CƯƠNG, TÂM LÝ DU KHÁCH, NGHIỆP VỤ HƯỚNG DẪN DU LỊCH blah blah blah cũng chỉ vứt vào một xó ngắm chơi cho vui.

Uyên quyết định bắt đầu nửa ngày đầu tiên ở Ninh Bình bằng cách là không làm gì khác ngoài ăn và lượn lờ thành phố lấy chút không khí làm quen, tối đến vắt vẻo trò chuyện rôm rả lai rai vài chai bia cùng các dormates, lấy sức để mai chinh chiến Ninh Bình. Trước khi lết được mông lên giường yên vị, Uyên nhận được một tin không biết nên vui háo hức hay buồn chán ngán ngẩm: tên Nick sẽ ghé qua Ninh Bình chơi cùng Uyên một ngày. Well, sở dĩ có một sự mông lung trong cảm xúc này là bởi đầu Uyên nghĩ gặp gì gặp lắm rồi chán bà nó nhau, cơ mà tim Uyên lại tự vẽ ra bao nhiêu viễn cảnh vui vẻ tươi đẹp cho ngày mai, Uyên vẫn là con gái, vâng, Uyên vẫn là con gái trời ạ.

Mặc cho bao nhiêu ý nghĩ bủa vây lúc đó, Uyên lại trở lại với công việc chán ngắt và mệt mỏi: plan đi đâu tiếp theo vào ngày mai. Đây là điều tất cả những cái đứa đi du lịch chẳng bao giờ dám khoe và chẳng bao giờ dám mở mồm than vãn với những đứa phải ở nhà để che lấp cái mặt trái của việc đi du lịch. Những con người ở nhà đang cầm điện thoại lướt lên lướt xuống like đông like tây ảnh này ảnh kia của những đứa đang đi du lịch nên biết rằng: Đi du lịch là cả một nghệ thuật, đi du lịch cũng cần lao động, đi du lịch cũng tốn mồ hôi nước mắt, đi du lịch hình thức nào cũng tốn cả trời chất xám lẫn vật chất (chắc chắn ai cũng biết điều này nhưng không ai chịu hiểu). Loáy hoáy cả tiếng đồng hồ, Uyên cho ra một cái “lịch trình” vỏn vẹn hai chữ “Tràng An!”.

fd057 img 20170607 000830 013
6c98b img 0274
a0f6c img 0258
4c225 img 0279
3d81f img 0360
72bda img 0281

Tràng An thời điểm Uyên đi bình yên yên ả đến lạ lùng. Một năm sau khi lần đầu tiên đặt chân tới Tràng An, Uyên quay lại nơi này với một tâm thế bớt háo hức hơn, bởi Tràng An lúc này Uyên biết rằng đã bắt đầu mất dần đi những nét hoang sơ thanh bình, không còn tiếng chim kêu văng vẳng giữa một trưa tĩnh mịch oi ả, không còn những nụ cười chân thành của người dân địa phương mỗi lần thấy lác đác khách du lịch chạy trên con đường tìm đến hang Múa – nơi bây giờ nồng nặc mùi mồ hôi của hàng trăm con người chen lấn xô đẩy nhau chỉ để có được một shot hình hoàn hảo. Uyên một lần nữa lại dặn lòng: đây là điều tất yếu của du lịch, không được buồn bã, thay vì buồn bã, hãy đi du lịch một cách đẹp và khôn ngoan, để một phần nào đó cứu vớt cái thực trạng chán ngán này.

Mãn nhãn và say nắng say xẩm mặt mày, Uyên quên béng mất cái hẹn với tên dở người kia, lục lọi điện thoại check tin nhắn mới thấy một đống các cuộc gọi nhỡ. Hắn ta đang trên đường tới Ninh Bình từ Thanh Hóa, giục dã gọi cho mình để hỏi địa chỉ hostel. Một tiếng đồng hồ sau khi trở về từ Tràng An, Uyên mò về hostel và thấy hắn đã chệm chệ ngồi bên ngoài hiên cùng bộ comple sơ mi cà vạt đóng thùng vắt vẻo dạng hai chân, mắt đeo kính mát thở ra thở vào như mấy con cún chờ chủ về (xin lỗi vì sự thô tkhiển nhưng sự thật là rất giống), Uyên nhìn thấy cảnh đó nhịn không được cười, chạy đến vỗ cái bốp vào đùi hắn ta, lôi cái giọng khinh bỉ ra khỏi mày làm gì mà nay ăn mặc tươm tất thế, tính cầu hôn tao hay gì mà lội từ Thanh Hóa đi rồi còn mặc comple này nọ nữa. Hắn ta ném cho Uyên một cái trễ môi rõ ghét, bảo tao mới đi đám cưới về, mệt bỏ mạ ra, còn ném một câu rõ liên quan: Giờ đi đâu? Ơ hay sao trên đời này lại tồn tại giống người vô duyên như hắn ta, rõ ràng hắn ta tự nhiên trên trời hay đất nẻ lội xuống chui lên, đến tận đây rủ mình đi chơi bây giờ lại quay qua hỏi cái con đang mắt chữ O mồm chữ A không biết chuyện gì đang xảy ra là “Giờ đi đâu?”, đến muốn tát cho một cái! Sau một hồi kì kèo đôi co, Uyên quyết định bỏ lên phòng đi tắm, mặc kệ để hắn ngồi đó vắt cho ra được điểm muốn đi. Ba mươi phút bước xuống sẵn sàng bước xuống lầu sau khi tắm táp sạch sẽ, hắn chỉ nhăn nhó thốt ra 3 từ: đi xem chim! Mình trố mắt ra “hở, xem chim gì??”, hắn chỉ cười khẩy “Chim gì rồi biết!”.

Và cứ thế bánh xe cứ lăn, Uyên cầm lái và hắn lại là đứa lười chảy thây ngồi sau chỉ đường, với một niềm tin mông lung chẳng biết mình đang đi đâu. Qua một quãng đường không quá dài, cuối cùng Uyên và hắn cũng đến được nơi chỉ-hắn-biết và Uyên-mù-tịt, chỉ cho đến khi Uyên nheo mắt đọc tấm bảng trước mặt “Chào mừng quý khách đến Vườn chim Thung Nham”, Uyên mới thực sự biết mình đang ở đâu. Uyên và hắn ta lon ton gửi xe vào mua vé, Uyên thực sự shock vì giá vé cho cái vườn chim vắng vẻ này là 100k, 100k cho cái nơi chỗ gửi xe không có còn mất phí, và nhìn tổng quát thì chẳng hề được bảo tồn chăm sóc tử tế một chút nào. Đây là một trong những khu bảo tồn các loài chim và động vật lớn nhất Ninh Bình ngoài vườn quốc gia Cúc Phương ra. Ninh Binh quả thật rất phong phú về tài nguyên thiên nhiên, trừ biển ra, thì Ninh Bình có tất cả những cảnh đẹp và di tích lịch sử đáng ngưỡng mộ, duy nhất một điều là số tiền thu từ khách du lịch cho vé tham quan không tương thích với thực trạng bảo tồn các thắng cảnh ở đây. Tất cả mọi thứ cảm giác như bị bỏ ngỏ, làm không tới, lửng thửng nửa nạc nửa mỡ. Uyên và tên kia bắt đầu hành trình khám phá khu vực rộng lớn này, lần mò tìm đường đến khu vực được xem là khu vực chính và đáng xem nhất ở đây là khu vực vườn chim. Tới nơi, Uyên và hắn đứng bất động đờ người ra, quay qua nhìn nhau rồi lại quay qua khu vực vườn chim ngơ ngác “Sao chẳng có con chim nào ở đây vậy?”, “Chắc chim đi kiếm ăn chưa về!”, hắn đáp một câu rõ ngây thơ đầy mỉa mai. Uyên thất vọng tập 2, chỉ còn biết đứng hít hà khí trời, đang thẫn thờ buồn bã thì đột nhiên từ đâu bay tới một rừng chim cò trắng xóa cả trời, hằng hà sa số kéo nhau đậu lên rừng cây nước trước mặt. Uyên sáng bừng cả bầu trời, hò hét kéo tên kia lại xem. Đó dễ dàng là cảnh tưởng tuyệt vời nhất Uyên từng chứng kiến, và còn bởi nó đến một cách bất ngờ, trong một sự thất vọng tưởng chừng chẳng thể cứu vớt. Ninh Bình kéo tim Uyên lại bằng những điều tự nhiên như thế, trước khoảnh khắc đó, Uyên và tên kia đã thốt lên “Tuyệt quá, không tệ chút nào nhỉ!”.

99f95 lungnham06

Ngày hôm đó có thể sẽ kết thúc một cách viên mãn nếu như không xuất hiện cơn mưa xối xả như một lời tiếc thương tiễn biệt tên trời đánh thánh vật kia trở lại Thanh Hóa. Đánh chén bữa tối xong xuôi, Uyên và hắn ta tìm đến một quán cà phê nhỏ xinh nằm giữa một con hẻm ngay gần hostel Uyên ở. Nick là một tên thô thiển và vô tư vô địch thiên hạ, đến quán người ta chỉ chực có chỗ ngả lưng, set up luôn thành cái giường khi quán vắng hết khách, thản nhiên đánh một giấc ngon lành, còn với giọng dặn mình sau 30′ đánh thức hắn dậy rồi hắn sẽ ngồi chơi với ta, chỉ xin ta 30′ để cho hắn có thể ngủ một tí. Uyên lắc đầu ngán ngẩm, ậm uh ok để cho hắn ta nằm phè phỡn ở quán người ta. Được 10′ trôi qua thì mưa đâu xối xuống ầm ầm, sấm chớp đánh rầm rầm. Tên kia giật mình ngóc dậy chửi thề Holy shit! Sao tối nay tao về được bây giờ? Uyên nhún vai, bảo chắc mày có số ở lại đây rồi. Hắn lại bắt đầu lèm bèm rằng phải về trong tối nay, hắn ta không muốn ở lại trong bộ dạng người ngợm bẩn thỉu và chẳng đem thứ đồ gì trong người để thay hết. Hai đứa cuối cùng loay hoay gọi taxi. Nói đến đây thì đúng là một cơn ác mộng, taxi ở Ninh Bình đúng là một cơn ác mộng. Hai lần ở Ninh Bình, không một lần nào gọi taxi được một cách êm ả và nhanh chóng, không mưa gọi taxi còn khó, huống gì bây giờ là 10h đêm và trời đang mưa không ngớt, có thánh cũng cứu không được.

Uyên gọi tổng cộng 5 chiếc taxi, 4 chiếc từ chối đến, còn duy nhất một chiếc đồng ý đến và hơn một tiếng đồng hồ sau Uyên và hắn đứng chờ mốc mặt ra vẫn không hề xuất hiện. Điên máu lên, Uyên bảo hắn lên xe ta chở, chai mặt mượn áo mưa của quán cà phê, tức tốc phóng như điên ra ga tàu để kịp bắt chuyến tàu cuối cùng. Uyên lúc đó hóc môn nam đã lên đến đỉnh điểm, ném cái áo mưa nhỏ xíu cho tên kia mặc, còn Uyên đầu trần hứng mưa. Hắn ta cũng đâu có chịu cảnh đó, bắt Uyên mặc vào cho bằng được, mà nói đến độ cứng đầu thì không ai bằng Uyên, bỏ ngoài tai, ngoắt lên xe bảo bây giờ mày có chịu mặc vào và lên xe không, không thì tao bỏ mày ở đây đấy. Hắn ta ngán ngẩm cưỡng chế leo lên, vừa lên vừa chửi “mày đúng là đồ hâm!”. Uyên cứ thế phóng vèo vèo mà chả biết đường đến ga tàu nó nằm ở đâu, đi được một đoạn thì cảm được cái gì chồm từ phía sau, hắn ta đã chẳng cam lòng mà nhìn Uyên hối hả dưới mưa, vòng hai tay phía trước lấy vạt áo mưa che lấy che để. “Để tao che cho mày”, Uyên cười cợt nhả bảo “Chẳng có tác dụng gì đâu, bỏ ra đi đồ hâm”, hắn vẫn cố chấp giữ chặt cứng vạt áo mưa che Uyên suốt dọc đường đến ga tàu, không hề chũng cánh tay xuống dù chỉ một cen, cứ thế hai đứa như cặp đôi vượt khó, vượt giông bão tìm đến ga tàu cho chuyến tàu cuối cùng.

Sáng sớm ngày cuối cùng của Uyên ở Ninh Bình bắt đầu bằng một cơn đau đầu ê ẩm di chứng từ cơn dầm mưa của đêm qua. Uyên thầm chửi rủa tên dở người kia, chửi cả cơn mưa chết tiệt hôm qua làm hỏng không khí của ngày mới. Uyên quyết định chọn một bát miến lươn giòn to đòng và nóng hổi làm bữa sáng cuối cùng ở Ninh Bình, ăn xong lon ton về hostel check out, tán gẫu với anh chủ trên trời dưới đất về chuyến đi của mình và điểm đến sắp tới. Anh chủ và mấy bạn nhân viên hostel trong suốt hai ngày ngắn ngủi quan tâm Uyên cứ như người nhà, cả cái hostel chỉ có mỗi 2 đứa con gái đi xe máy tới tận đây, 1 đứa từ Đức, và Uyên, Uyên nghĩ Uyên được ưu ái bởi Uyên là người Việt duy nhất nên mọi người cứ dồn hết chú ý vào mình. Thiệt ai cũng dễ thương hết sức, xém nữa Uyên bán tim lại Ninh Bình cho mấy anh chị ở đây luôn, cơ mà nghĩ lại tim chỉ có một quả, mà điểm sắp tới thì phải share gần nguyên con cho một người hết sức yêu thương, cho nên là thôi, để tiền ở 2 đêm và một mớ những cái ôm ấm áp là được rồi hihi.

97a58 img 0293

Tạm biệt mọi người ở hostel, đánh một cái hẹn không xa, Uyên tiếp tục chiến đường giữa cái nóng 40 độ tiến về điểm đến cuối cùng mà Uyên muốn đến ở Ninh Bình: Cố đô Hoa  Lư. Dọc theo con đường cũ về phía Tràng An, Uyên tìm đến cố đô Hoa Lư – một trong nơi đáng đi nhất Ninh Binh sau Tam Cốc Bích Động và quần thể Tràng An. Ở đây Uyên lại được yêu thương quá đáng. Vào gửi xe ở một quán nước ven đường, cô chủ thấy Uyên đi một mình lại còn đầu trần phơi giữa nắng, liền hỏi han liên tọi. Nào “Sao đi một mình thế con?”, “Nón mũ đâu không đội vào nắng nôi thế này”, “Con đi từ đâu mà đi xe máy như thế này?” blah blah. Nói chuyện một hồi cô chụp một cái mũ vành rằn ri ngay lên đầu, bảo đội vào không say nắng bây giờ. Uyên không biết làm gì ngoài ngoan ngoãn đội vào và cười tươi đi thẳng vào khu di tích hẹn lát nữa ra gặp cô.

Lang thang một hồi trong cố đô, Uyên gặp thêm được vô số bạn trong tổ đội đi xe máy từ Hà Nội đi ngược lại hướng Uyên vào nam. Uyên cuối cùng trở thành hướng dẫn viên bất đắc dĩ cho chúng nó bởi Uyên trước khi đến đây đã đọc được kha khá về cố đô, sau còn xin xỏ contact hẹn hò chừng nào chúng mày vào tới Sài Gòn nhớ gọi tao nếu tao lúc đấy đã về. Cứ thế ngày cuối cùng ở Ninh Binh cứ vui như đi trẩy hội giao lưu văn hóa, dù ai cũng mồ hôi nhễ nhại mặt đỏ ửng vì nắng nóng, nhưng miệng ai cũng cười nói rôm rả như gặp nhau từ trước. Uyên ghét phải nói lời tạm biệt ngắn ngủi, nhưng xem ra Uyên chẳng thể trốn tránh điều này nếu Uyên cứ tiếp tục gặp gỡ được những con người dễ thương trên đường như thế này. Vô số những lời tạm biệt ngắn ngủi lại được nói ra, những cái ôm lại được nhân thêm, Uyên hí hửng sửa soạn và diễn lại khung cảnh mặc đồ giữa thanh thiên bạch nhật với thái độ mặt dày và chai lỳ không biết xấu hổ là gì nữa, cứ thế trồng quần trồng áo một cách nhanh nhẩu, hand shake cool ngầu với các bạn đường xong xuôi, nháy mắt “Chào, tớ tiến về Hà Nội đây, bảo trọng nhé!”  

Cứ thế ngày cuối cùng ở Ninh Binh cứ vui như đi trẩy hội giao lưu văn hóa, dù ai cũng mồ hôi nhễ nhại mặt đỏ ửng vì nắng nóng, nhưng miệng ai cũng cười nói rôm rả như gặp nhau từ trước. Uyên ghét phải nói lời tạm biệt ngắn ngủi, nhưng xem ra Uyên chẳng thể trốn tránh điều này nếu Uyên cứ tiếp tục gặp gỡ được những con người dễ thương trên đường như thế này. Vô số những lời tạm biệt ngắn ngủi lại được nói ra, những cái ôm lại được nhân thêm, Uyên hí hửng sửa soạn và diễn lại khung cảnh mặc đồ giữa thanh thiên bạch nhật với thái độ mặt dày và chai lỳ không biết xấu hổ là gì nữa, cứ thế trồng quần trồng áo một cách nhanh nhẩu, hand shake cool ngầu với các bạn đường xong xuôi, nháy mắt “Chào, tớ tiến về Hà Nội đây, bảo trọng nhé!”  

IMG 0247 1

[Crazy Stupid Journeys] Sec 6: Lạc lối xứ Thanh

Cái nắng chói chang đến cháy da thịt của mùa hè tháng sáu ở cái xứ bắc trung bộ bắt đầu phát huy hết công lực vào đỉnh điểm trưa 12h, cũng là giờ Uyên đây chọn làm giờ xuất phát nướng thịt trên đường. Đoạn đường quốc lộ nối từ địa phận Vinh đi Thanh Hóa có lẽ sẽ rất đẹp trong mắt Uyên nếu như những đợt gió Lào và cái bỏng rát của mùa hè xứ này không ùa đến hành hạ Uyên như thế, và thế là Uyên cứ thế cắm mặt lao xe một mạch với tốc độ bàn thờ mà không thèm đếm xỉa đến việc có cái quái gì ở trên đường, cứ đi như thể cả con đường này là của bố, bố cứ phóng thôi.

Trong đầu Uyên từ trước chuyến đi chẳng bao giờ nghĩ đến việc sẽ tới Thanh Hóa – nơi Uyên sống 20 năm cuộc đời ở gần sát nách (well cũng tới tận 200km chứ không phải sát nách) mà cực ít kiến thức và hình ảnh về nó, thế mà duyên phận đưa đẩy làm sao nơi đây lại chính là nơi mà sau chuyến đi này Uyên có dịp quay lại nhiều nhất. Sau gần 3 tiếng đồng hồ, Uyên chính thức cập xe đến địa phận thành phố Thanh Hóa, tâm trạng háo hức trước một thành phố khá đỗi bình thường mà không hiểu mình đang chờ đợi cái gì ở nó, có lẽ vì nó là địa điểm ít ai nghĩ tới việc dừng lại để khám phá, hơn nữa nó là điểm Uyên vô tình đụng phải không kế hoạch, hai điều đó đem lại cho Uyên sự phấn khích lạ lùng.

Nick trở thành local guide của Uyên ở Thanh Hóa, một điều khá buồn cười vì chỉ mới mấy ngày trước đó thôi, Uyên là host của nó ở một thành phố cách đó chưa đầy 200km, và bây giờ lại đụng trán nhau ở thành phố quê hương của nó, vậy mà Uyên cảm tưởng cứ như đi du lịch ở hai châu lục khác nhau vậy, thiệt lạ. Nick biết rõ Thanh Hóa đến từng ngóc ngách chân tơ kẽ tóc, dù hắn ta chỉ mới chính thức chuyển về Thanh Hóa ở được hơn một năm. Lần cuối cùng hắn ta có được kí ức về Thanh Hóa là khi hắn hai tuổi, trong một trại mồ côi ở một huyện nhỏ mang tên Triệu Sơn. Hắn sau đó được một cặp vợ chồng Mỹ đến nhận làm con nuôi và định cư ở Seattle cho đến khi hắn có cơ hội quay về Việt Nam trao đổi văn hóa ở Sài Gòn, sau sự kiện đó hắn đưa ra một quyết định lớn lao: Quay về Việt Nam tìm lại ba mẹ ruột. Khi trở về Triệu Sơn, Thanh Hóa, hắn tìm lại được ba ruột của mình, cả cô cậu họ hàng nội ngoại, duy chỉ có một điều đáng tiếc là mẹ của hắn đã mất cách đó 5 năm vì bệnh nặng. Nick sau đó đưa ra tiếp một quyết định táo báo hơn là chuyển về hẳn Triệu Sơn định cư cùng gia đình bên nội, chọn cho mình một cuộc sống nơi thôn quê nhỏ bé ở Thanh Hóa.

Với Uyên, đó dường như là một quyết định không hề dễ dàng, khi người ta sẵn sàng bỏ hết cuộc sống ở một nơi văn minh đi trước hơn 50 năm để đổi lấy một cuộc sống nơi chôn rau cắt rốn của mình tại một làng quê xa xôi nghèo khó. Nếu không được nghe những câu chuyện thủ thỉ, nếu không thấm đẫm từng lời tâm sự trải lòng của Nick trong suốt quãng thời gian hai đứa biết nhau, thì Uyên đã có thể dễ dàng phán xét trong đầu một cách xấu xí về cuộc đời của hắn ta ở một nơi như thế này. Thanh Hóa trong mắt Uyên từ trước tới giờ là một nơi khá đỗi mờ nhạt, bởi thực sự so với những vùng những tỉnh khác trong khu vực, Thanh Hóa không có được một sự công nhận đáng kể về du lịch và cả bề dày lịch sử văn hóa của nó, cho dù có cả cái bóng to đùng là Thành nhà Hồ, Thanh Hóa vẫn không làm người ta nhớ đến mỗi khi nghĩ đến việc xách túi lên và đi.  

Khi tới Thanh Hóa và đã chứng kiến quan sát một cách kĩ càng, Uyên lại cảm thấy chạnh lòng, bởi nơi đây và quê Uyên có một sự tương đồng quá lớn, mãi vẫn không thoát ra được cái định kiến về con người, cả một tiềm năng du lịch to đùng bị bỏ ngỏ, cả cái nét văn hóa đậm chất riêng không ai đếm xỉa tới, tất cả những điều đó làm Uyên cảm thấy buồn đến khó tả. Uyên từng rất ghét chính mảnh đất quê hương mình. Uyên ghét tất tần tật những thói hư tật xấu của con người quê Uyên, ghét sự xấu xí của màu biển Cửa Lò đục ngầu vào cuối hè, ghét cái khắc nghiệt của thời tiết, ghét cái tiếng xấu người ta nhồi nhét về con người Nghệ An, nhưng khi Uyên càng đi nhiều, càng thấy nhiều hơn những mặt khác của những mảnh đất khác nhau, Uyên mới thấy rằng không phải vì nó xấu, mà là do Uyên đã tự bơm vào đầu mình những suy nghĩ xấu về nó và ôm mãi cái bóng đen đấy đi khắp nơi để mà phán xét. Bởi vậy trước khi Uyên lên đường tới Thanh Hóa, Uyên đã tự dặn bản thân gạt bỏ hết những thứ xấu xí trong đầu, và sẵn sàng đón chờ những điều trước mắt bằng một nhãn quan khách quan nhất có thể, để cảm và yêu nhiều hơn.  

Ngày đầu tiên của Uyên ở xứ Thanh bắt đầu bằng một cốc bia hơi mát lạnh trên nơi cao nhất của thành phố Thanh Hóa cùng một bài giải thích không thể chi tiết hơn về thành phố Thanh Hóa dưới bàn tay của tên Nick chỉ trỏ từng thứ một khi hai đứa đứng ngắm toàn bộ thành phố. Uyên chỉ thế mà đứng há hốc mồm trợn tròn con mắt tai dỏng lên nghe tên Nick giảng giải, Thanh Hóa qua lời Nick và cảnh vật hiện lên trước mắt khác xa với những gì Uyên từng tưởng tượng về nó, điều đó lại càng làm Uyên háo hức phấn khởi thêm xem Thanh Hóa có gì níu giữ chân Uyên.

Cuộc phiêu lưu xứ Thanh chỉ chính thức bắt đầu khi đêm buông xuống, cũng là thời điểm Uyên dễ tăng xông lên đồng làm điều vớ vẩn nhất. Uyên và Nick rời chốn đông vui phố thị di cư về miền biển, một đứa một xe một lều tung tăng ngoe nguẩy chạy dọc Sầm Sơn. Sầm Sơn đẹp hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Uyên, trước đây Uyên đã nghe qua khá nhiều điều xấu xí kinh dị về Sầm Sơn từ những bạn Nghệ An cũng giống như khi nghe những bạn miền khác nói về Cửa Lò, thế nhưng ngay khi đặt chân tới Sầm Sơn, Uyên không khỏi bàng hoàng vì độ đầu tư và hoành tráng của nó đối với cơ sở vật chất hạ tầng, và cách đó không xa là khu resort sang trọng đến từ ông chủ quê hương Thanh Hóa giàu bậc nhất từ tập đoàn FLC.

Choáng váng và trầm trồ chưa hết thì cái giọng nói lanh lảnh nửa nam nửa bắc của cái xứ Thanh dội vào tai Uyên chèo kéo vào ăn hải sản kéo xuống hết cả ấn tượng to đùng ban đầu. Nghĩ đi nghĩ lại, có đầu tư cái gì bên ngoài đẹp đến đâu mà cái lõi nó vẫn mục nát thì vẫn cứ bốc mùi lên mà thôi (Ví dụ như “nàng thơ” Sapa, ví dụ như “bố thiên hạ” Sơn Đòong). Miệng tu đi nhẩm lại trong đầu “không được phán xét” “không được ghét bỏ”, Uyên dìm nén cảm xúc tiếp tục bám đuôi theo thổ địa và bấu víu vào một điều tươi sáng hơn sắp tới. Lòng vòng mãi, cuối cùng tên Nick cũng đưa Uyên tới một điểm cực kì cool mà sau này trở thành điểm yêu thích của Uyên mỗi khi quay lại, đó là một vách đá (lúc Uyên mới đến thì Uyên nghĩ là vách đá) nhô ra biển nằm lạc lõng ngay giữa khu biển Sầm Sơn sầm uất đông đúc, sau này Uyên mới biết nó là đỉnh núi mang tên Hòn Cổ Giải thuộc dãy núi Trường Lệ ở thị xã Sầm Sơn, cool hơn nữa trên núi có một ngôi đền, đền tên là Độc Cước (nghĩa là một chân), gắn liền với sự tích chàng trai khổng lồ đã tự xé đôi thân mình để vừa đánh giặc quỷ biển ngoài khơi và đánh giặc trong đất liền cứu dân làng.

Uyên là một đứa vô đạo nhưng cực thích chùa chiền miếu mạo, lúc leo lên núi tia ngay thấy có ngôi đền, liền chạy lăng xăng góc này góc kia ngắm ngía, tìm người này hỏi người kia về đền, và điều Uyên thích nhất và cũng hay làm nhất mỗi khi vào những nơi như thế này là đứng nép vào một góc hít hà mùi nhang đốt dở, đó là mùi hương dễ chịu và thanh lành nhất trong những mùi hương Uyên biết, cái cảm giác khi nghe được mùi hương đấy nó khó tả lắm lắm. Phía sau đền Độc Cước là cái phần nhô ra còn lại của đỉnh núi, người ta tận dụng bày bàn ghế và võng ra cho du khách lên thuê để hóng mát và ngắm view biển Sầm Sơn, Uyên và Nick thấy thế chả thèm thuê mướn gì, đi thẳng một mạch tìm chỗ bằng phẳng trải đại một tấm bạt ra, bày binh bố trận nào snack nào bia ra ngồi nhậu, gió biển thổi ào ào chực muốn bay cả người, ấy thế mà Uyên thấy sung sướng hết cả mình mẩy, không gì bằng biển và bia cho một đêm hè sau một ngày lái xe mệt mỏi. Hết lon thứ ba và replay lần thứ mấy chục album của Jack Johnson, Uyên và nó quyết định tìm chỗ cắm trại tối nay, và quyết định sẽ không cắm trại bất cứ chỗ nào gần ngay khu du lịch Sầm Sơn này. Uyên và nó không nói mà tự động lôi google maps ra check như mỗi lần, nhìn chăm chú nghiên cứu một hồi, hai đứa quyết định Ok Lah! chỉ vào một khu biển trống cách xa chỗ đang ở 6km trên bản đồ, nhìn nhau bảo “Ở đó có vẻ không có người, tới đó đi!”.

Vậy là hai đứa bắt đầu nổ máy, Uyên chỉ định tên Nick đọc bản đồ, ý Uyên đọc bản đồ ở đây là THỰC SỰ ĐỌC BẢN ĐỒ, google maps nhưng dùng cứ như bản đồ giấy, quyết nơi muốn đến thế là tự dò từng ngóc ngách một, ok chỉ việc đi theo thôi. Mò mẫm làm sao mười lăm phút sau, Uyên và hắn ta đặt chân được đến khu vực TRÔNG KHÔNG HỀ GIỐNG BIỂN, mặc dù nhìn trên bản đồ thì đang rất gần biển rồi, nhưng Uyên và hắn dường như đang càng đi sâu vào một khu rừng thẳm, chỉ toàn cây là cây cao bao phủ hai bên, gió bắt đầu lạnh cóng và dấu hiệu của đèn đường gần như là không có. Uyên có một tật rất không thể bỏ là luôn luôn chen lên đi trước dù đếch biết đường, đã thế còn đi cực nhanh, khi bắt đầu đi vào đoạn đường tối như mực và cảm nhận được rõ không khí lạnh thổi đến, Uyên bắt đầu thấy sởn da gà gọi với theo tên Nick đi tuốt đằng sau, nghe thấy tiếng Uyên, hắn hét lên như ma nhập “Fuck! wait for me idiot, it’s fucking dark here!”, cả Uyên và cả hắn đều chẳng biết mình đang đi đâu, cứ y như lần phê pha lái xe ra Cửa Lò chơi đùa với cơ động mà chẳng biết mình đang làm cái quái gì. Uyên quyết định dừng lại đợi hắn đi lên, oánh đầu hắn bảo đọc map cái kiểu gì bây giờ giống như đi lên rừng, hắn cãi lại bảo đúng hướng về phía cái eo biển rồi, Uyên nhìn vào bản đồ thì đúng gần đến rồi, và zoom lên thì té ra muốn qua cái eo biển đó thì sẽ phải băng qua một cánh rừng khá rộng, và khó mà có nổi một con đường tử tế dẫn xuyên qua đó.

Đâm lao lại phải theo lao, Uyên và hắn bảo nhau chịu khó đi tiếp, tìm lối mòn băng qua chỗ eo biển. Đường đi càng ngày càng hẹp và hun hút, chưa bao giờ cây cỏ rừng rậm làm Uyên sợ và ngán ngẩm như thế này, lúc đấy đã là hơn 11h đêm rồi, mà đường tới vinh quang vẫn còn mông lung quá đỗi. Nói sợ là vậy, nhưng thực ra lúc đó adrenalin của Uyên dường như tăng đến tột đỉnh, đầu vẫn cắm thẳng chạy xe như một con điên, trong đầu còn tưởng tượng bao nhiêu thứ điên rồ. Xe chạy tới một đoạn thì Uyên nheo mắt thấy được đến ba bốn lỗi rẽ khác nhau, Uyên bèn chạy chậm lại đợi tên Nick lại để hội ý xem nên rẽ hướng nào. “Lối này!”, hắn chỉ tay về phía lối rẽ bên tay trái, “Okay!”, Uyên lại mau mắn nổ máy rẽ vào lối đó, lần này không thể chạy nhay được nữa, bởi lối này đường kinh khủng xấu, chỉ có đất đá, không phải đường trải nhựa như đường lúc nãy.

Chạy được một lúc thì Uyên chợt nghe thấy tiếng biển, bắt đầu thấy lành lạnh và phía xa xa thấy cái gì đó bợt bợt trắng trắng trải dài ra giống như cát, Uyên háo hức gọi tên Nick chạy nhanh lên, “Hình như mình tới biển rồi đó!”, Nick hào hứng kêu lên Fuck yeah!, chạy tới chỗ Uyên nói. Uyên dựng xe đại một chỗ, bảo Nick đem đèn pin ra soi xem có phải là mình tới rồi không. Bật đèn pin lên, hai đứa mò mẫm chậm chạp bước tới phía viễn cảnh trước mặt Uyên đã vẽ ra, và giây phút hai đứa đi tới gần sát cùng ánh đèn pin chói lóa rọi thẳng vào khu trắng trắng Uyên đã thấy trước đó, hai đứa mặt cắt không còn một giọt máu nhận ra trước mặt mình là một khu nghĩa địa trắng toát trải dài cả một khu rừng, và tất nhiên ngay phía sau lưng nó, là biển!

Uyên chuyển từ trạng thái hí hứng hùng hồn sang cứng đờ hết toàn thân, chỉ còn biết thốt ra hai từ “Holly sh*t!”, mắt trợn trắng và chân không nhấc nổi để bước tiếp. Tên Nick ngay giây phút chứng kiến cảnh tượng hãi hùng trước mắt cứ Fuck no fuck no liên tọi, Uyên liền tự nhủ bản thân phải cứng lên, mặc dù bây giờ đang đúng nghĩa đen của cứng, trong đầu kéo đến đâu một quân Nguyên những ý nghĩ tồi tệ, Uyên quyết định dập tắt ngay mầm mống của sự sợ hãi bằng ba chữ “Bước qua thôi!” một cách tỉnh bơ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Uyên thản nhiên tiếp tục đi tiến về phía khu nghĩa địa xum xuê cả rừng cây cối, len lỏi kiếm đường tìm về phía khu bãi biển, tay vừa khoát khoát tên Nick đi theo sau mồm vừa chửi đổng vì cái bản mặt méo mó của nó, mặc dù bản thân cũng đang sợ muốn vãi cả ra quần. Cằn nhằn mãi, tên Nick mới dám lẽo đẽo chui chui theo sau, Uyên cảm thấy Uyên như má nó, phải chìa tay ra kéo nó đi nó mới chịu đi, hai đứa cứ thế chui lủi qua hàng đống bụi rậm tìm đường đi xuống.

Càng đi xuống xa dần, Uyên càng nghe thấy tiếng sóng biển rõ hơn và mùi tanh đặc trưng của biển đậm đặc hơn, cứ thế một lúc sau, Uyên nhận thấy một vài vết lấp lánh mờ mờ từ xa, Uyên tiến gần hơn, rẽ hẳn hai hàng bụi rậm sang hai bên, là biển thật rồi! Mở ra trước mắt hai đứa lúc đó là một bãi biển trải dài, ánh lên vài chấm đèn của những chiếc thuyền câu mực phía xa xa và ngay dưới chân là cả một bãi cát vàng hình tam giác nhọn, hình thù đúng như trên bản đồ hiển thị, xung quanh đó đầy rẫy những thuyền cá của ngư dân đỗ lại trên bờ, mùi tanh lúc này nồng nặc hơn bao giờ hết, nhưng được một điều là bãi cát này khá sạch và bằng phẳng, hơn nữa, nếu có cắm trại ở đây cũng sẽ rất an toàn nhờ những chiếc thuyền cá sẽ có chức năng ngụy trang che dấu cho hai chiếc xe máy. “Được đấy nhỉ!” – Uyên quay qua hất hàm với tên Nick, “Đừng nói là mày muốn dựng lều ở đây nhé?” Hắn bối rối đáp. “Ờ, không được hả? Chỗ này đẹp mà!”, Uyên cứ nói chuyện tỉnh bơ. Không thèm nói thêm câu nào, Uyên bỏ mặc tên Nick với bản mặt ngao ngán quay lại về phía hai chiếc xe máy đang đỗ gần khu nghĩa địa, cắm chìa khóa vào và bắt đầu nổ máy lái về phía khu bãi cát. “12 giờ đêm đến nơi rồi đấy, mày tính đứng đó đến sáng à? Lái xe xuống đây chuẩn bị dựng lều thôi!” Nick dường như vẫn chưa bừng tỉnh bởi hành động và câu nói vừa rồi của Uyên, hắn ta tiếp tục lôi cái vẻ méo mó ra và cuối cùng bắt Uyên đi cùng hắn quay lấy xe. Tôi đến chết với tên này! Lần qua lần lại, cuối cùng thì Uyên và hắn ta cũng yên vị xong xuôi hai cái xe vào chỗ an toàn và tiến hành bung lều. Đêm hôm đó không phải là một trong những lần cắm trại tuyệt nhất như Uyên từng tưởng tượng trước khi tới đây, nhưng chắc chắn là lần cắm trại đáng nhớ nhất đời. Không lửa, không củi, không BBQ, không marshmallow nướng, chỉ có hai tấm thân dặt dẹo, run rẩy cùng sau lưng là một background nghĩa địa đầy hấp dẫn, tiếng sóng biển đập liên hồi và những đợt cuồng phong cuốn theo mùi tanh lạnh lẽo.

“Mày yên tâm đi, ở đây mình sẽ được an toàn, có cả nguyên đám chị em bạn dì phù hộ cho mình sau lưng cơ mà!” Uyên ném cho nó một câu an ủi lạnh hết sống lưng. “Mày im đi”, nó lại chửi. Uyên cứ thế cười ha hả mặc cho nó mè nheo cay cú, rồi Uyên chợt nhớ ra cây ukulele Uyên mang theo, Uyên lôi ra bất giác gảy vài nốt của bản Whiskey Lullaby, nhìn sang nó rồi bắt đầu ngân nga hát tỏ ý an ủi xoa dịu cơn bực tức của nó. Uyên nhanh chóng quên đi sự tồn tại của hàng nghĩa địa sau lưng, cả nỗi sợ đến té đái cả quần chỉ 15′ trước, thản nhiên vừa ôm đàn vừa nằm xuống rung đùi ngửa cổ ra ngoài cửa lều mà hát, hóa ra đêm nay không tệ như mình tưởng.

Cảm giác thức dậy vào buổi sáng từ cửa lều, trước mặt là biển sóng vỗ mênh mông, tất cả không mơ mộng như Uyên mong mỏi. Đây chính là hậu quả của việc deep quá đà, ngửa cổ đớp gió biển đớp lấy đớp để, để bây giờ nếm mùi sụt sịt và quả cổ nhức nhối gần như muốn gãy. Tên kia uể oải chồm dậy mở mắt và ném thẳng mặt Uyên một câu nghe không xa lạ là mấy “I feel like shit again!”. Lần thứ hai, vẫn khung cảnh đấy, vẫn cảm giác đấy, chỉ khác là lần này có thứ che chắn đàng hoàng, còn lại, thì vẫn là một đống shitty như lần đầu. Sáng hôm đó hai đứa quyết định dành ra một khoảng thời gian thư thái khá dài trên biển sau khi kiếm được nhà dân để tắm táp vệ sinh sạch sẽ, tên Nick lôi từ trong thùng xe cồng kềnh của hắn ta ra một bộ găng bóng chày, ném về phía Uyên, hất hàm “We’re playing baseball this morning!”.

Ba tiếng đồng hồ liên tiếp sau đó, Uyên và hắn ta chuầy chòa nguyên khu biển hò hét như sắp chết lăn qua lăn lại chỉ để ném và đỡ một quả bóng, bà con làng xóm chài từ đâu bắt đầu kéo tới ngày càng đông, liếc mắt nhìn với vẻ khó hiểu đâu ra hai đứa lạ lùng nào lạc tới đây. Vui sao sau cùng chó nhà người ta cũng bay lại đuổi bóng đớp bóng cùng Uyên và hắn ta, vậy là bỗng dưng bọn mình có thêm bạn đồng hành. Quần quật gần một buổi sáng, Uyên và Nick lại thu dọn tiếp tục liên đường, khám phá Động Tiên, Suối Cá thần và tất nhiên, thành nhà Hồ – thứ Uyên muốn thấy nhất Thanh Hóa. Ở Thanh Hóa có một nét tương đồng khá rõ rệt với Nghệ An, chỉ có điều, Thanh Hóa không rộng lớn bằng Nghệ An, ở Thanh Hóa, kể cả những vùng quê ngoại thành đều cảm thấy rất gần thành phố, cảm giác nó như một vòng tròn bao quanh nhau, nhưng ở Nghệ An, mọi thứ đều quá xa xôi với nhau. Thanh Hóa đẹp, đẹp một cách giản dị, chất phác, cũng không kém phần hùng vĩ nhờ địa hình núi và rừng động ở đây cực kỳ phong phú, chỉ có điều nó chưa đã với Uyên vì tim Uyên đã bị chiếm trọn bởi núi rừng Tây Bắc.

Uyên nghĩ là Uyên đã rất may mắn trong suốt chuyến đi này, bởi đi đâu Uyên cũng gặp những con người cực kỳ dễ thương, kể cả Thanh Hóa, nơi bị dè bỉu chê bai bởi những ai nghe đến hai từ “Thanh Hóa”. Sẽ không phải là một sự ngụy biện, khi Uyên nói con người ở đây không được yêu mến chỉ bởi vì con người ở đây quá vô tư thẳng thắn. Nghệ An hay Hà Tĩnh hay Thanh Hóa, từ cái gốc rễ, là những vùng được gọi là phên dậu của Việt Nam thời bấy giờ, người ta phải đặt chân đến đây, phải cảm, phải thấy, mới thấm hết cái khô khốc cực nhọc lam lũ của con người những vùng này, mới hiểu hết tâm tư sâu thẳm của những tâm hồn chất phác chân thực nhưng lấm lem bùn lầy, đi ra từ những vết nứt của cuộc sống, đôi khi đáng trách nhưng đáng thương mà nhiều người không hiểu. Trên cuộc đời này không có người xấu, chỉ có người cố gắng không hiểu rằng luôn luôn có điều đẹp đẽ tồn tại song song bên trong con người người ta cho là xấu.

Một điều khiến Uyên cảm thấy mình bị thiếu sót trầm trọng khi tới Thanh Hóa, là Uyên không hề biết đồ ăn ở Thanh Hóa lại ngon đến thế! Bản thân là một đứa mang một tí Bắc, một tí Trung, một tí Nam, tự hào là mình được tiếp xúc và hiểu rất sâu sắc văn hóa của cả ba miền, nhưng thật sự thì, đối với Uyên, Bắc và Trung chiếm hơn hai phần ba tình cảm trong Uyên. Kể cả với ẩm thực, với Uyên, không đâu có được sự tinh tế bằng xứ Bắc, sự tinh tế đó thể hiện một cách cực kỳ nhẹ nhàng, len lỏi vào tâm thức và luôn khiến Uyên cảm thấy đặc biệt khi mình có một cảm giác thích thú hào hứng với ẩm thực xứ này. Đến Thanh Hóa hãy ăn bằng được gà trộn măng, hãy ăn bằng hết hải sản miền biển đục, hãy ăn bằng được gỏi cá trích, gỏi sứa chấm sốt đậu phộng cay mặn, hãy ăn cho bằng hết Thanh Hóa.

Lần này Thanh Hóa làm Uyên mở to mắt hơn, nhìn rõ hơn những điều trước giờ Uyên cho là Uyên đã thấy quá đủ, mở lòng hơn với những điều Uyên từng ôm định kiến to đùng trong đầu, tất cả những điều Uyên cảm được đều nhờ những sự kết nối thực sự Uyên có được từ trong lòng Thanh Hóa, từ những điều đẹp đẽ mà khó có thể đưa ra kết luận nếu chỉ nhìn lướt qua. Uyên sẽ tạm gác lại tình yêu lạ lùng cho Thanh Hóa vào một ngăn nhỏ xíu trong vô vàn ngăn Uyên sắp sẵn cho nguyên hành trình này để tìm kiếm thêm tình yêu lạ lùng ở Ninh Bình – điểm đến tiếp theo.

IMG 0178

[Crazy Stupid Journeys] Nghệ An – Nhà (Phần 2)

Sóng soài trong cát, gió thổi lạnh cóng, miệng đầy cát, Uyên uể oải nhoài dậy trong cơn mộng mị, đã là 4 giờ sáng, Uyên nhận ra mình vẫn đang ở ngay trước mặt biển, bình minh đã ló, mọi vật hiện lên đẹp và rõ hơn cái viễn cảnh tối tăm nhòe nhoẹt chuếnh choáng của đêm qua, bầu trời đã chuyển sang màu xanh đen pha hổ phách, cái thứ màu mà mọi con mắt đều mong muốn được bắt lại một cách nhanh nhất có thể, hoàn hảo nhất có thể cho một buổi sáng ngắn ngủi trên biển. Uyên không nghĩ mình có thể làm cái điều đó như bao người được nữa, vì bây giờ nó trở thành một điều xa xỉ nực cười trong tình trạng đầu đau như búa bổ và mình mẩy ê ẩm như mới đi mượn đại của một đứa nào về. Ngoảnh mặt sang, thấy tên kia vẫn còn ngủ say như chết, Uyên lắc đầu tỏ vẻ hối hận tận cùng bởi sự điên rồ mà hai đứa gây ra, nhưng chỉ một giây sau đó Uyên đã nhếch mép cười phủi mông đứng dậy và tự nhủ lòng không được phí phạm một thứ bình mình đẹp như thế này, dù nó không hoàn hảo như Uyên mong đợi. Phía xa xa bắt đầu lác đác một vài người dạo biển, đảo qua chỗ Uyên và tên kia, Uyên biết chắc chắn rằng sẽ không thể tránh khỏi ánh mắt dòm ngó không khỏi ngạc nhiên vào hai đứa nhìn gần như hai đứa vô gia cư, dẩm thần kinh lăn lóc ngủ ngoài biển, tên kia mặc kệ đời chả biết gì vẫn chìm trong giấc nồng, còn mỗi mình Uyên hứng chịu trận đạn bắn ra xối xả từ những ánh mắt của người lạ. Uyên nghĩ mình đã chai sạn với những thứ kiểu đấy, thế nên chỉ biết nhìn thẳng mặt người ta mà cười lại một cách mỉa mai, đó là điều Uyên vẫn thường làm mỗi khi bắt gặp những ánh mắt kiểu đấy, nhưng nhiều khi ngồi nghĩ lại khéo người ta lại nghĩ mình điên. Thôi, Uyên cóc quan tâm, Uyên sẽ vẫn đi hưởng bình minh. Bình minh của biển vào hè đẹp đến khó cưỡng, nó là cái đẹp làm cho con người ta cảm thấy hưng phấn tươi mới hơn bao giờ hết, nhưng buồn một nỗi, Uyên là con người của mùa đông, Uyên yêu biển vào đông da diết. Biển mùa đông âm u lạnh lẽo, không chói lóa rực rỡ như biển mùa hè, biển đông mưa phùn che hết lối, ẩm thấp lầy lội, nhưng biển đông đem đến cho con người ta một cảm giác không mùa nào có được là cái sự tĩnh. Cái tĩnh đấy có khả năng lột trần được tất tần tật cái tôi thật nhất, xúc cảm thật nhất của một người, thật đến nỗi buồn bã cô đơn, đến nỗi chấp nhận cái buốt lạnh ướt át mà ngửa mặt đi trong mưa, mà lại thấy nhẹ nhõm và vui đến lạ. Nếu mà để chuyển thể cái cảm giác đấy thành một thước phim, thì có lẽ không thước phim nào có thể thể hiện được chính xác hơn hình ảnh của Chris Martin trong Yellow của Coldplay – bản nhạc cũng như music video yêu thích nhất mọi thời đại của Uyên. Uyên đã từng nhiều lần cố ép mình vào cái cảm xúc miên man của Yellow, vờ như mình là Chris, miệng nhép nghêu ngao Yellow, tưởng tượng mình đang ở trong một music video, cứ thế chạy về phía trước và hát, tỉ dụ như những lúc ấy có thêm con mắt thứ ba nhìn từ ngoài vào, chắc ai cũng tưởng con này mới trốn trại ra. Nick sau này khi hai đứa gặp lại, ở một nơi tương tự, duy chỉ có lúc đấy đã phải mặc áo ấm, và trừ phần ngủ trên cát ra, trong một tích tắc so deep, đã buột miệng hỏi mình “Mày có biết video âm nhạc yêu thích nhất mọi thời đại của tao là gì không?” “Là gì?”- Mình hỏi. “Yellow của Coldplay, lúc mà thằng Chris nó chỉ đi thất thểu trên biển trong mưa như thằng điên ấy, thế thôi mà đẹp đến lạ lùng.” Nghe đến đó Uyên bất giác quay sang nhìn nó rồi cười phá lên nói “Thế mà tao cũng điên giống nó bắt chước nó làm vậy cả đống lần rồi đấy!”, Uyên lúc đó đã nghĩ trong đầu, mình và nó có lẽ có căn với biển thật, biển và một ít sự điên rồ, cứ dính chặt lấy nhau.     [youtube https://www.youtube.com/watch?v=yKNxeF4KMsY]    Sau những bước dạo dài và sảng khoái trên cát, Uyên quay lại đá đít tên kia dậy, và làm một cái báo động giả cho nó hoảng hốt mà thôi cằn nhằn lăn qua lăn lại không chịu nhấc mông dậy đi về. Hai đứa nặng nề trèo lên bãi đêm trước đỗ xe, tên kia thì vẫn không khỏi cằm rằm phía sau lưng, ngáp ngắn ngáp dài, liên mồm chửi rủa Tao thấy như shit, bọn mình đáng nhẽ không nên ra đây đêm qua, giờ tao thấy như shit ấy! Thế là cái bài ca ấy tua đi tua lại suốt quãng đường gần 20km về nhà, mặc cho cảnh trên đường đẹp đến cỡ nào, hắn ta vẫn chửi rủa bản thân, cả Uyên, cả cái đêm say xỉn hôm qua, Uyên cuối cùng cũng được diện kiến Chí Phèo phiên bản thế kỉ 21, cảm giác không thể thật hơn. Cuộc tiễn biệt bạn đến chơi nhà của Uyên kết thúc bằng một trận ngủ say sưa, một bữa cơm giải rượu, một ván Connect 4 (Ai không biết trò này google dùm nha, chơi cực ghiềnn) và một cái ôm tạm biệt ở bến xe. Sau màn tiễn biệt, Uyên tự nhủ trong thời gian ở Vinh sắp tới chắc sẽ không nhận host thêm đứa nào nữa cho tới khi về Sài Gòn, host đứa nào cũng vui quá trớn như này chắc long thể xuống cấp quá, thế là Uyên lại về set lại status trên Couchsurfing thành “Not accepting guests”, có thể Uyên sẽ rất buồn chán nếu trong thời gian đó vừa chưa kiếm được xe máy, lại vừa không có bạn đến chơi cùng, nhưng có lẽ nó là phương án bảo toàn năng lượng cơ thể tốt nhất để Uyên có thể tập trung vào chuyến đi tiếp theo. Uyên lại trở về với chuỗi ngày vật vã kiếm tìm một chiếc xe, lại chạy lên chạy xuống, gõ lấy gõ để cho người này người kia. Hai ngày sau đó, bố Uyên về nhà với một tin tuyệt vời nhất quả đất trong 1 tuần ở nhà vừa qua: Bố đã mượn được xe cho Uyên! Không thèm nghĩ ngợi gì, Uyên sùng sục chạy đến nơi bạn bố để rước em xe về. Em ấy tên là Serious, bận đồ đỏ, ngoại hình hơi xuống cấp nhưng phụ tùng nội thất thì miễn chê, vẫn còn xài được hết nước. Uyên nhìn vào một em xe cũ rích xấu xí mà chưa bao giờ cảm thấy sung sướng và háo hức như thế, đó chỉ có thể là sức hút của việc ngứa chân và bụi đường mới khiến Uyên cư xử như thế. Bố Uyên dễ thương lắm, thấy Uyên đưa xe về tới, lăng xăng ra hỏi ngay đã rửa với thay nhớt cả chưa mà đi (Dù chả biết mình đưa xe đi tới đâu), sau Uyên mới đưa ra lộ trình chi tiết cho bố nghe trong vỏn vẹn hai từ “Ra Bắc”, không phải Uyên dấu bố, mà đúng thật Uyên chỉ biết là Uyên sẽ tiến về phía Bắc, thế là bố mè nheo, bảo mày phải nói cụ thể đi đâu, và thế là Uyên lôi đại ra một điểm vừa gần vừa xa: Hà Nội.      Uyên khi lấy được xe về chỉ muốn xuất phát càng nhanh càng tốt, nhưng sự kiện xảy ra tiếp theo đã kéo Uyên lại và phá vỡ hết niềm háo hức được lên đường. Tiếng ting ting tin nhắn của viber kêu lên, là tên Nick. “Tao cần mày giúp!”, vừa mở máy lên đọc tin đã thấy điềm chẳng lành, vừa đọc vừa chờ hắn nhắn tiếp vừa cầu không phải chuyện gì ghê gớm. “Tao đang host một thằng hitchhiker người Nga, nó chuẩn bị đi tiếp ra Vinh, mày host nó ở Vinh được không? Thằng này tội lắm, mày phải giúp nó!” Mình đọc đến đấy díu mắt ngao ngán, lại chuẩn bị phải đèo bòng. Uyên không muốn phải cáng trường hợp này, vì Uyên đang rất muốn lên đường sớm nhất có thể, nhưng không giúp nó thì không được, bây giờ kể cả ném nó sang cho đứa khác host thì cũng không được, mình không yên tâm và đồng ý với chuyện đem con bỏ chợ, thế là đã gật đầu nhận lời host thêm hai ngày. Trước khi nhận lời, Nick nó còn cảnh báo là thằng này rất kì cục, mày cố gắng mở lòng nó dùm tao, tao chịu chả nói chuyện được với nó. Uyên tặc lưỡi ngán ngẩm bảo ok mày cứ để tao lo. Ngày hôm sau Uyên lại dong xe ra bến xe đón thêm một người bạn mới. Vì bạn này không có sim ở Việt Nam nên công cuộc liên lạc và tìm kiếm cực kì mệt mỏi, phải liên lạc qua người này người kia, cả gọi cả nhắn tin dặn dò cho cả tài xế xe buýt cho đến khách ngồi cạnh nó, cho đến khi đón được nó về nhà, Uyên vẫn chưa cảm thấy an tâm một tí nào. Nó đến từ nước Nga xa xôi, hichhike (Xin đi nhờ xe) cả quãng đường từ Nga qua Kazarkstan, Kyrgyzstan, Tajikistan, Nepal, Ấn Độ, Myanmar, Thailand, Cambodia và Việt Nam. Một lộ trình xa xôi và mệt mỏi này bằng hình thức hitchhike đối với mấy đứa Nga là một điều khá đỗi bình thường. Ở Châu Âu đặc biệt ở Nga, việc hitchhike với quãng đường kinh khủng như thế đã trở thành một lifestyle từ cả mấy chục năm trước. Trong đời Uyên đã gặp vô số hitchhiker, nhưng Uyên thề tên này là tên dị nhất mà Uyên từng gặp từ trước tới nay. Tên nó là Konstantine – một cái tên rất Nga, năm nay 23 tuổi – một độ tuổi dễ hiểu khi chọn kiểu du lịch như này, nó mang ngoại hình và phong cách điển hình của một backpacker đường dài mà Uyên từng nhắc tới, nhưng nét mặt và tính cách thì không giống bất cứ ai Uyên từng tiếp xúc. Hắn mang nét trầm lặng từ tốn, kiệm lời, ánh mắt nhẹ nhàng chậm rãi nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của hắn, Uyên đã cảm giác rằng hắn rất khác biệt. Uyên lần này quyết không tự làm mình bẽ mặt, nhường hẳn cho hắn cái giường êm ái của mình (có báo trước cho ba mẹ), và chạy đi mua cho hắn một đôi sandal mới. Khi mới gặp hắn, đập ngay vào mắt không phải khuôn mặt điển trai của trai Tây mà là đôi dép hắn đi, đó là một đôi tổ ong cải tiến màu xanh, loại dép ở Việt Nam thường thấy trong nhà vệ sinh và bị cắt mõm để khỏi bị ăn trộm. Uyên vừa thấy buồn cười vừa thắc mắc tại sao đứa như nó lại đi đôi dép như thế. Uyên sau đó không có cơ hội hỏi mà hắn tự kể luôn rằng giày của hắn bị ăn trộm lấy lúc hắn đang tá túc ở một ngôi chùa ở Thái Lan, lúc hắn ngủ dậy thì chả thấy giày đâu nữa, thế là sư ở đó mới đưa cho hắn một đôi dép đi tạm. Uyên nghe vừa thấy buồn cười vừa thấy tội nghiệp vừa thấy nó mỉa mai, mất cắp ở chùa, đúng là hài hước làm sao.  

   Uyên từ bé đã có duyên với những thành phần được coi là “lập dị” ở trường, bất kì đứa nào bị kì thị hoặc bị trù dập ở trường, Uyên đều được vô tình xếp ngồi cùng, và Uyên luôn có một sự hứng thú kì lạ đối với những đứa như thế, thế là lúc nào Uyên cũng như một con dòi bên cạnh một cái tượng đá. Mặc sức nó cúi đầu im lặng, làm mặt hình sự, chống cằm bịt tai, Uyên cứ luyên thuyên hết chuyện này đến chuyện khác bên tai chúng nó, lôi hết cái này đến cái kia ra khoe ra kể, nhiều khi buồn còn tâm sự như một cái máy phát dù biết nó không thèm để ý, cứ thế cho đến một ngày nó quay sang ném cho Uyên một câu trong một tỉ năm gần như không nói câu nào “Mày đừng cố tỏ ra thích nói chuyện với tao nữa được không?” Uyên chết lặng chả biết nói gì, lòng cảm thấy tổn thương sâu sắc, bởi Uyên thực lòng muốn nói chuyện với nó, Uyên không phải đang cố tỏ ra thương hại nó hay gì. Uyên còn nhớ mãi sau cái lần đó, Uyên không nói lấy nửa lời với nó cả tuần. Cái im lặng đấy đáng sợ kinh khủng khiếp, nó như một quả bom nổ chậm chỉ chờ chực bùng cháy, rồi đến một ngày, nó quyết định gỡ quả boom đó xuống một cách nhẹ nhàng bằng cách đẩy một bài tiếng anh qua phía chỗ Uyên đang ngồi “Chỉ tau với, tau không biết làm cái ni”. Uyên tiếp nhận cú đáp trả sau một tuần im lặng trong sự nhẹ nhõm “Tau bày anh rồi tí nhớ bày tau làm toán nạ”. Uyên cứ thế hình thành nên một sợi dây vô hình kết nối những tâm hồn vỡ nát lại với nhau, Uyên tìm đường đi sâu tận bên trong thế giới nội tâm đầy bí ẩn của những con người như thế, Uyên tự mở lòng mình ra, để từ đó mọi người chào đón Uyên đến với thế giới của họ. Với Konstantine, Uyên dường như lại cảm được cái sợi dây kết nối quen thuộc đó một lần nữa. Konstantine thuộc một kiểu người trộn lẫn tất tần tật cái khác biệt ở những con người khác biệt mà Uyên từng tiếp xúc. Một phần vì rào cản ngôn ngữ, một phần vì tính cách đóng chặt của hắn ta, Uyên đã phải cố gắng gấp đôi khả năng của mình để nói chuyện với hắn. Đối với một chàng trai 23 tuổi đời, xách ba lô đi du lịch, một hitchhiker, việc không muốn sở hữu vật chất, việc muốn đi theo đạo Phật phương Đông, việc muốn đi đến miền đất Phật Ấn Độ là điểm cuối hành trình để tu dưỡng phần đời còn lại, việc đến tất cả các chùa chiền chỉ để thiền và không lấy đi một bức ảnh nào, việc đổi sang ăn chay trường từ một nền văn hóa du mục chỉ toàn ăn thịt, thì đó là những điều không hề bình thường một chút nào nếu để nói về một chàng trai trẻ như thế. Những hitchhiker Uyên từng gặp đều mang trong mình một sự sáo rỗng quen thuộc, lấy mục đích rỗng tuếch nâng lên thành triết lý cao cả, và cuối cùng cả chuyến đi đó chỉ phục vụ cho cái tôi vớ vẩn của người ta mà thôi. Konstantine thì khác. Uyên có thể chốt một câu chắc chắn như thế từ giây phút Uyên thấy ánh mắt sáng ngời ngập tràn hạnh phúc của nó khi cả hai đứa đứng phóng tầm mắt từ trên đỉnh núi chùa Đại Tuệ nhìn xuống thành phố, cả cái sự thổn thức khi hai đứa chân trần bước vào chính điện chùa hít hà mùi nhang trầm, cả cái im lặng dễ chịu khó tả khi hai đứa vắt vẻo sau lưng chùa nhìn ngắm chiếc bảo tháp đang được xây cất. “This is so beautiful”, đó là câu duy nhất hắn nói trong ngày hôm đó. “Yeah it is, very beautiful”, Uyên đáp lại trong đầu như thế và thể hiện chỉ bằng một nụ cười thỏa mãn. Đây là cảm giác đích thực khi người ta biết dừng lại một chút, vứt bỏ chiếc camera đẹp đẽ, cảm nhận, ngắm nhìn, tất cả mọi thứ đi sâu vào trong tầm mắt, cảm xúc trượt dần trên từng thớ da, thật hơn bao giờ hết, bằng cách nào đó, Konstantine đem lại cho Uyên một cảm giác tự tại khó mà miêu tả bằng lời. Ngày hôm đó kết thúc không thể đẹp hơn, với tư cách là hai người duy nhất lên thăm chùa (Chùa Đại Tuệ thời điểm Uyên đi vẫn còn đang xây cất), sư cô trên chùa ngỏ lời mời hai đứa ở lại dùng cơm trưa với chùa, trưa đó chùa cứ vui như hội, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, và đương nhiên Konstantine là tâm điểm của bữa trưa hôm đó. Các sư cô khi nghe Uyên kể chuyện Konstantine về ước nguyện của nó, không khỏi ồ lên vì hứng thú tò mò, sau đó còn mời hai đứa ngủ lại chùa một đêm để có thể chiêm ngưỡng Chùa Đại Tuệ ban đêm đẹp đến nhường nào, và còn níu kéo Konstantine tá túc ở lại vài ngày với chùa khi nghe Uyên nói Konstantine bảo muốn dọn lên đây ở, Uyên đã phải kìm nén sự sung sướng lại và dập tắt ý tưởng đó ngay lập tức vì cả Uyên và nó đang rất vội vàng cho những chuyến đi sắp tới, một điều chẳng tốt tí nào khi Uyên phải vội vàng bỏ qua những điều như thế này, nhưng thật sự Uyên chẳng còn mấy thời gian mà quãng đường muốn đi thì lại còn rất dài. Tự an ủi bản thân rằng đây là một kết thúc không thể đẹp hơn với Nghệ An, Uyên và Konstantine mỉm cười chào tạm biệt các sư cô trong chùa hẹn ngày tái ngộ, tiến về phía Cửa Lò hóng biển trước khi dong xe về nhà chuẩn bị cho chuyến đi đến điểm tiếp theo vào ngày mai.

Đêm ngày cuối hôm đó, Uyên quyết định không để phí quãng thời gian còn lại, thế là rủ rê Konstantine đi hóng gió bụi đêm thành Vinh. Đi đi thế nào Uyên lại quán tính đâm ra phía chỗ cầu Dầu, nơi ngày xưa Uyên thường đạp xe ra cùng nhóc bạn xả stress vào những lúc cầu Dầu không có ai, canh những khi có gió to thổi đến, đững giữa cầu thi nhau hét thật to và dài, xem ai hét khỏe nhất, hét xong đứng cười như hai con điên, ấy thế mà trôi hết buồn phiền của tuổi mới lớn. Uyên dắt Konstantine chui vào phía bãi tàu gần cầu Dầu, sở dĩ nó có tên cầu Dầu vì ở đấy là chỗ những chiếc tàu chở Dầu cập bến, đêm đến lúc nào cũng có ít nhất một tàu chở Dầu cắm cọc yên vị gần chỗ cây cầu. Cầu Dầu bây giờ khác xưa lắm, bởi bây giờ nó cứ như cái điểm du lịch, người ra người vào náo loạn, hàng quán thì dăng đầy lối vào cầu, nhìn ngao ngán chẳng ra cái thể thống gì. Uyên thấy cảnh đó mà chán chường, liền rủ Konstantine làm trò vui hơn, kệ xác các thanh niên cô cậu bu đầy đầu cầu ăn ăn uống uống, chui vào làm trò con mèo gần những chiếc tàu. Nơi những chiếc tàu đậu ở cầu có một đường dây thừng chắn ngang qua, ghi rõ ràng chữ “Không phận sự miễn vào”, nhìn thấy thế, adrenaline trong máu của Uyên lại nổi lên, khoắt tay miệng liến thoắng “Let’s go” kéo Konstantine đi theo chui qua sợi dây thừng. Thằng Konstantine đầu vừa chui mồm vừa chửi “You’re crazy” bằng cái giọng Nga khạc khạc của nó, Uyên thì cứ đầu tiến chui chân tiến bước rón rén. Qua được sợi dây thừng thì đến phần mệt mỏi hơn: Nhảy từ khúc bờ cầu qua mạn tàu, khoảng cách giữa hai phần đó không mấy xa, nhưng phần khó ở đây là trời cứ tối đen như mực mà khu vực đó lại không có tí đèn nào, trật chân một phát là coi như được tắm nước sông Lam miễn phí. Uyên gan to nên nhắm một cái nhảy vèo đã lên mạn tàu, chỉ còn thằng Konstantine đứng đó nhìn với vẻ e ngại, Uyên đành giờ tay ra đỡ bảo mày nhảy đi tao đỡ, thế là nó lấy đà làm một cái rầm! rõ to lên tàu, Uyên hoảng hốt trợn mắt nhe răng lấy tay che miệng không dám cười to, chỉ sợ bảo vệ nó đến hốt một cái là hai đứa ăn cám. Hai đứa cứ thế nhanh nhảu mò lên phía tầng trên của tàu, chọn một cái view đẹp nhất ngồi chễm chệ lên thành tàu, khoái chí như vừa cướp ngân hàng thành công. “Vui quá!”, hai đứa thay nhau thốt lên sảng khoái. Đêm đó bầu trời không đẹp tẹo nào, kiếm hoài chả thấy một con sao, nhưng thay vào đó là hằng hà sa số ánh đèn thành phố lấp lánh trải dài trên mặt nước, đền bù lại sự thất vọng tìm kiếm vẻ đẹp tự nhiên trên bầu trời của hai đứa. Chính nhờ đêm đó, Uyên đã khám phá thêm được một vẻ đẹp khác của Nghệ An, và cả một thế giới nội tâm khó đoán của một người lạ mà quen. Đêm đó Konstantine đã nói rất nhiều, nhiều hơn những gì Uyên có thể nhớ hết, nhưng cho đến tận bây giờ Uyên vẫn cảm giác được rõ ràng cái cung bậc cảm xúc của Konstantine lúc đó, dù Uyên chỉ là một người lắng nghe mà thôi.

89220 29386196 1665689213513117 6555173778022727680 o

//assets.pinterest.com/js/pinit.js

Cho đến khi Uyên có được xe trong tay và biết rõ thời gian Uyên sẽ đi, Uyên vẫn chưa biết chính xác Uyên sẽ dừng ở đâu. Sáng hôm sau khi còn đang mông lung mở điện thoại nhìn vào google map lần thứ n, liếc mắt nhìn qua nhìn lại xem trưa nay mình nên đang ở đâu ở trên bản đồ, thì tin nhắn của tên Nick lại một lần nữa vang lên, nhưng lần này là cứu rỗi Uyên khỏi mớ bòng bong đau đầu: “Ra Thanh Hóa chơi với tao không? Tao dẫn mày đi chơi!”. Uyên chẳng chần chừ mà Okay cái rụp. Uyên chạy ra ngoài phòng thông báo với Konstantine: “Mày biết gì không, tao sẽ ra Thanh Hóa gặp Nick, và tao sẽ chở mày ra quốc lộ vẫy xe trong trưa nay!”, nó nở nụ cười toe toét hiếm hoi trong suốt 2 ngày vừa qua “Vui quá! Mày nhớ gửi lời hỏi thăm tới nó dùm tao nhé!”, Uyên và nó cảm thấy háo hức hơn bao giờ hết, bắt đầu rục rịch soạn đồ pack đồ, trong bụng bươm bướm bay tứ tung. Xong xuôi, Uyên lên đường nổ máy (xe đã hỏng bình đề không nổi) chở Konstantine về hướng đi cửa khẩu, ngược hẳn đường Uyên sẽ đi tới 20km, nhưng vì không nỡ vứt nó lại nơi xó xỉnh, Uyên quyết định cứ chở nó về thẳng phía Cửa khẩu Cầu Treo theo ý nguyện của nó, nơi nó sẽ tiếp tục hành trình vượt qua Lào để trải nghiệm thêm niềm đam mê chùa chiền thiền định. Tới cửa khẩu, Uyên chọn một spot dễ dàng nhất để nó hitchhike, trước khi thả nó xuống Uyên vẫn hỏi lại là mày có chắc mày vẫn sẽ muốn hitchhike ở đây không, bởi tao có thể mua vé xe cho mày đi thẳng qua Lào. Sau khi hỏi câu đó thì Uyên nhận ra Uyên đã hỏi một câu khá ngu, “Mày không nhớ là tao đã hitchhike từ Nga tới đây à?”, nó cười đáp. Uyên bối rối chả biết nói gì hơn, chỉ biết chìa tay ra ôm nó một cái thật chặt, chúc lên đường may mắn, ném một cái hẹn xa xôi rằng một ngày nào đó sẽ được gặp nó ở miền đất mơ ước, sẽ được thấy nó sống trong giấc mơ thiền định nơi đất Phật Ấn Độ, và mè nheo nó phải lập một cái facebook để Uyên có thể theo dõi hành trình của nó trên cái điện thoại bể tan nát mà nó có, thế là Uyên hí hoáy ghi số điện thoại, tên và facebook của Uyên dúi vào túi nó, dặn dò như mẹ dặn con phải nhớ liên lạc cho Uyên khi nó tới được Lào. Nó bịn rịn quay đầu rảo bước về phía những chiếc xe tải, ngón tay cái bắt đầu dơ lên, chuẩn bị cho những chuyến vẫy xe mệt nhoài. Uyên quay xe, mỉm cười, xỏ mũ và đồ đạc sẵn sàng, rút điện thoại ra nhắn lẹ cho tên Nick 2 chữ gọn gàng “I’m coming!”.
https://open.spotify.com/embed/track/7e5ce24mVnH7cgt00Zbh6C

13417491 1815985805287005 2435321511649422495 n

[Crazy Stupid Journeys] Sec 4: Quảng Bình – Nơi để lại một nửa con tim


“Khi Uyên nói “để lại một nửa con tim”, thì nó sẽ như thế này: để lại một nửa con tim và con tim chỉ còn một nửa.”

Với chuyến hưởng rừng Bạch Mã cùng em Huế Sài Gòn, điện thoại của Uyên chính thức sập năng lượng cùng cơ man nào là dấu tích yêu thương từ ẻm mang tên NƯỚC MƯA. Hết cách chữa ở Huế, Uyên mang theo điện thoại với hy vọng vô vọng là có thể chữa được khi tới Quảng Bình – nơi có papa và mama đang dang rộng vòng tay chào đón Uyên về căn nhà thứ hai của mình.

Quảng Bình là vùng đất chả xa xôi gì so với quê Uyên, thế nhưng Uyên chỉ chính thức đặt chân đến nơi đây lần đầu tiên khi có papa và mama kéo Uyên vào chơi 5 năm trước, đó là ngày Buffalo Hostel của pa và ma thai nghén bấy lâu ra đời, Uyên khi đó mới chỉ là một đứa học sinh cấp 3 đầy hứng khởi trước lời mời của một người có chung niềm đam mê âm nhạc đến ca hát mở màn cho ngày Buffalo xuất hiện, và cho đến 3 năm sau đó quay lại, đó đã là căn nhà thân thương thứ hai.

Ngày đầu tiên đặt chân tới Quảng Bình, Uyên tức tốc đem em điện thoại đi sửa ngay lập tức. Cả papa và Uyên chạy tới chạy lui chỉ để cứu vãn một con iphone 4 sắp gần đất xa trời và là tài sản to lớn nhất của một đứa sinh viên nghèo kiết xác vác thân đi du lịch trong vòng hai tháng, Uyên như chết đi sống lại mỗi lần chìa máy ra thì người ta quăng cho một câu không thương tiếc “Mua máy mới đi em ơi, sửa con này chi nữa cho tốn kém”, Uyên mà có tiền Uyên cũng tậu ngay một em mới, cơ mà khổ nỗi tài sản Uyên có trong người móc ra hết có lẽ còn chưa đủ mua nổi nửa cái điện thoại mới, Uyên đành cúi đầu ngậm ngùi nhìn em điện thoại đơ ra một cục không có dấu hiệu hồi sinh. Papa thấy Uyên quay cuồng với con điện thoại ghẻ thế là dắt xe chở Uyên đi qua chỗ mấy thằng đệ của papa (papa nói) để sửa kiểu “tạm”,  thế là Uyên sau đó sống hết kiếp với em nó trong tình trạng lúc chết lúc sống, không biết khi nào thì hồi sinh hoàn toàn.

Buồn như chó chết con, papa và mama quyết định đưa thêm cho Uyên niềm vui trong suốt gần 2 tuần sau đó, 2 tuần đó đơn giản là 2 tuần đẹp nhất trong cả cuộc hành trình của Uyên, 2 tuần chính thức khiến Uyên bỏ lại một nửa con tim.    

Uyên thực sự bắt đầu hành trình khám phá Quảng Bình bằng chuyến công du cùng tổ đội khách ở Buffalo hostel, mama và papa sợ Uyên cô đơn lẻ bóng nên kéo Uyên đi một tour với các thành phần ba lô ở hostel về Phong Nha. Trên bus Uyên là đứa Việt duy nhất lộ ra sau khi chị lead điểm danh quốc tịch từng người. Hỏi tới “Việt Nam”, mình mau mắn dơ tay “Me, the only Vietnamese!”, thế là cả xe bật cười theo quán tính, một bạn người Anh còn quay qua bảo “I’ll take care of you!” lol, vậy là Uyên yên tâm không lo bị bỏ rơi một mình. Lịch trình ngày hôm đó cả nhóm đi đến Hang Tối và Động Thiên Đường, động Thiên Đường thì gần như du lịch hóa bằng động Phong Nha, nhưng độ đẹp của động thì không chê vào đâu được, nó gần như là phiên bản “không nước” của động Phong Nha, là động khô dài nhất Đông Nam Á, đây cũng là một trong những động khô đẹp nhất mà Uyên từng đặt chân tới.

Tour dong Thien Duong Vietravel 11
Động Thiên Đường đẹp hơn cả Thiên Đường ở Phong Nha

Sau khi khám phá động Thiên Đường, cả nhóm tiến về khu vực Zipline để đu qua hang tối, zipline ở thời điểm đó đã bắt đầu cực kì nổi ở Việt Nam, và Quảng Bình dường như là nơi khởi điểm của Zipline lúc đó. Uyên háo hức cùng các bạn mặc đồ bảo hộ và áo phao, bởi zipline đu qua con sông chày, con sông có nước trong xanh và đẹp nhất Uyên từng thấy ở khu vực miền Trung này. Thường thì mọi người sau khi đu zipline qua sông tới Hang tối sẽ chèo thuyền Kayak để vào tận trong hang, nhưng nhóm Uyên quyết định bơi hẳn hơn 1 cây số nhờ tinh thần bất diệt của chị leader.

hang toi dark cave
Đường vào hang tối sau khi bơi ngập mặt
Du lich song chay hang toi mytour 24
Tắm bùn trong hang tối

Uyên là một đứa bơi siêu ngu, là sản phẩm từ lò luyện bơi Tôn Đức Thắng nơi lấy bơi ếch ra làm một trong những tiêu chuẩn để được ra trường, vì thế nên bơi ếch là thứ duy nhất Uyên biết, và cũng là kiểu bơi chậm chạp nhất trong các kiểu bơi. Lượt đi Uyên ngon lành cành đào bơi dễ dàng cùng mọi người tiến vào hang, nhưng đến lượt về thì Uyên phải nhờ mấy anh bảo hộ kéo về đoạn còn lại, thiệt xấu hổ không còn lỗ nào chui. Sau khi mọi người lầy lội tắm bùn trong Hang Tối (trong Hang Tối có siêu nhiều bùn khoáng), tất cả tụ họp lại đánh chén và kết thúc hành trình nửa ngày bằng một chầu nhậu Cô Ca mix vodka đã đời.

Tối ngày hôm đó, papa và Uyên kéo nhau ra ban công hostel lai rai bia bọt hóng gió phóng tầm mắt ra biển Nhật Lệ, papa vẫn như lúc nào, lại lôi guitar ra vẩy những bài độc quyền của cả hai ba con, chưa có ai có thể đệm cho Uyên Jar of heart hay được như papa, cũng chưa có ai mỗi lần đệm cho Uyên hát lại có cái sự trao đổi ánh mắt tình như papa – điều mà mỗi người hát và người đàn đều mong muốn có được.

Uyên còn nhớ ngày nào ba con mới quen nhau, Uyên bẽn la bẽn lẽn ngồi bên dưới nhìn papa đánh đàn dưới ánh đèn mờ ảo, phất phơ mái tóc dài đầy chất nghệ, cả cái phong thái lúc đánh đàn không lẫn đi đâu được, rồi sau đó Uyên được giới thiệu với papa, rồi Uyên lên vừa đàn vừa hát nhằm gây ấn tượng mà tay cứ run cầm cập vì có người master guitar vừa trình diễn trước mình, ấy thế mà sau đó Uyên với papa lại thành hình với bóng, người hát người đệm người hứng người tung, cảm xúc chưa bao giờ thăng hoa hưng phấn hơn, và giờ đây năm năm sau đó, papa và Uyên lại được sống lại trong cái cảm xúc khó tả ấy một lần nữa.

Và cũng nhờ buổi đêm hôm ấy, Uyên và papa quyết định phải tìm lại cái cảm xúc ấy cho thật trọn vẹn, bằng cách bắt đầu hành trình gắn âm nhạc vào mọi ngóc ngách của Quảng Bình, Uyên và papa cứ thế mà chạy theo tiếng gọi con tim, và cả cái tình của xứ Quảng Bình nắng gió. “Lái xe ra Phong Nha chơi hè!” – Papa đưa ra cái rụp một đề nghị mà Uyên luôn luôn sẵn sàng gật đầu đồng ý vào một buổi sáng nắng chói chang dù chỉ mới 8h sau khi đánh chén nguyên một dĩa bánh mì ốp la và một cốc smoothie to bự do anh Hiếu dễ cưng – đầu bếp ruột của Buffalo làm. Papa và Uyên hí hửng chạy ra ngoài check lại cục sắt Winn Yahama từ đời tám hoánh để lại, Uyên không muốn nhưng vẫn tỏ rõ sự hoài nghi với ẻm trong trường hợp gặp ổ voi ổ chó ở cái xứ này, chỉ mong ẻm không long vít giữa đường.

Xong xuôi, papa và Uyên cắp nách em ukulele và một em loa, đủ đầy, lên đường. Trước khi chính thức tiến vào tuyến đường mòn, 2 ba con thấy thiếu tí nhạc, thế là papa chơi lớn, gắn nguyên quả loa trước đầu xe, play nguyên quả list yêu thích kinh-khủng-khiếp của Uyên và cả của papa – Angus and Julia Stone. Hai ba con tiến thẳng về Phong Nha, cóc để ý mọi người nhìn, đầu vẫn lắc, miệng vẫn cười.    

Bài hát yêu thích nhất mọi thời đại của Uyên và Papa

Uyên và papa chốt deal bỏ qua các thể loại động vì đã quá ngán, đâm thẳng về làng Bồng Lai. Làng Bồng Lai nằm sát vách khu Phong Nha – Kẻ Bàng, là một khu vực dân cư khá thưa thớt, chưa phát triển nhiều về du lịch như con mãnh hổ của du lịch Quảng Bình bên cạnh. Do không có quá nhiều dịch vụ và khách du lịch đến đây, làng Bồng Lai còn giữ được nét đẹp nguyên thuỷ, hoang sơ hơn cả những khu vực khác của Quảng Bình.

Ở đây, điều thú vị nhất hiện hữu là quán The Pub with cold beer của hai vợ chồng địa phương mở ra một cách cực kì tình cờ cách đây 4 năm, khi mà du lịch Quảng Bình chưa quá rầm rộ sau sự kiện King Kong và Sơn Đoong, làng Bồng Lai hầu như chưa có ai biết đến. Những thông tin này Uyên hoàn toàn tìm hiểu chỉ sau khi trở về từ đây, bởi thời điểm Uyên và papa bước chân tới đây đều hoàn toàn là tình cờ và chẳng có kế hoạch gì trước. Uyên thắc mắc và thấy ngộ ngộ khi lần đầu tiên nhìn thấy chiếc bảng gỗ cũ kì được viết lên năm chữ đen bằng than “The Pub with cold beer”, nghĩ trong đầu bảo “hay ghê, giữa cái chốn khỉ ho cò gáy này tự dưng có một cái pub mọc lên, đã vậy còn xài cái kiểu tiếng anh kì cục (điều mà Uyên luôn bắt gặp mỗi lần đi du lịch)”.

Papa và Uyên tạt vào nghỉ chân thì chợt nhận ra là chỗ này cực kì nổi tiếng đối với dân balo ở đây, nào tour tuyến bằng xe máy hay các trekkers đều dừng lại nghỉ chân tại đây. Uyên và papa sau khi rời đi đã đồng ý ở đây có gà, cơm và bia ngon nhất từng được nếm. No nê sảng khoái, hai ba con Uyên tiếp tục lên đường cách đó 3km đi đuổi lợn rừng, và dừng lại điểm ngắm cảnh thật sự của làng Bồng Lai – địa điểm yêu thích nhất trong cả chuyến đi của Uyên.

Ngoằn ngoèo băng qua rừng cây và đường đất, Uyên và papa cuối cùng cũng tới được điểm ngắm đẹp nhất của làng Bồng Lai. Điểm đó được khai thác cũng bởi một đôi vợ chồng ở đây, được giăng xung quanh những chiếc võng gần như trên cao cách xa mặt đất sông suối để mọi người có thể vừa nằm vừa có thể ngắm hết view của núi rừng ở đây.

Tức cảnh sinh tình, ba con Uyên đóng cọc làm ngay một mini show cha và con cùng núi rừng, Uyên chạy đi mượn anh chủ quán guitar cho ba, còn Uyên chơi uku, hai ba con cứ thế nghêu ngao, hễ hát tới bài nào quen quen, mấy người xung quanh ở cùng cũng đu theo hát với theo, thế là lại có thêm khán giả, Uyên và papa hem có bị quê mà tủi tủi hát một mình. Vậy là sứ mệnh hát dạo bước đầu thành công, hát với núi rừng sông suối: checked.  

Phút tức cảnh sinh tình ngẫu hứng của hai ba con

Giang nắng nguyên một ngày đã đời, hai ba con xách xác về tới Buffalo, chưa chịu mệt, còn về kéo thêm hai thằng Nguời Anh mũi lọ đi biển Đá Nhảy. Chốt deal lần nữa cái rụp, 4 con người lại phóng ra Đá Nhảy, sau xe vác theo nguyên thùng đá chất đầy bia cứ như đi tải đạn tiếp thực trên đường mòn năm 54, bất chấp mọi thứ xung quanh. Lần này hoành tráng hơn, papa xách theo thêm em guitar, mở nguyên live show A Đê Lê, bắt hai thằng mũi lọ ngồi làm khán giả, Uyên vừa hát vừa gật gù, quay qua thấy hai thằng nó ngồi nghe cũng gật gù vẻ mặt tâm đắc, nghĩ bụng “may quá chắc nó phê bia rồi nên có vẻ nó thấy hay lol”, papa thì vẫn cứ phiêu diêu múa ngón, Uyên thì vẫn cứ chạy đua theo hơi gió biển, 2 đứa kia thì vẫn cứ lắc lư. Thế là sứ mệnh hát dạo lại cuốn theo chiều gió, hát với biển: checked.  

Đến đó vẫn chưa cam, papa và Uyên quyết chơi lớn trước khi Uyên đi, làm nguyên một mini show ngay trước Buffalo cho bà con làng xóm nghe chơi, tiện thể dâng tặng mấy thằng tây mũi lọ ít thứ mới mẻ để thưởng thức nhằm lôi kéo bọn nó ra cái vòng luẩn quẩn suốt ngày chè chén pooling các thứ qua ngày, nhìn bọn nó sinh khí Uyên cũng phải chùng xuống và nhìn lại bản thân xem mình có thảm hại như bọn nó không, nhưng nghĩ lại thì thấy mình quá bậy, trước khi đi đã dặn cái đầu phải trống, không được phán xét, cơ thế mà vẫn cứ có những phút giây yếu lòng đến vậy.

Hai ba con cũng chẳng chuẩn bị gì nhiều, chỉ kéo anh em nhạc nhẽo của pa đến góp giọng chung vui, anh chị staff trong quán thì lăng xăng pha nước, viết bảng thông báo đêm nhạc tối hôm đó. Cái hostel bé bé nằm lọt thỏm giữa Đồng Hới tối đó rôm rả bất thường, ai đi qua cũng nhìn, bởi nó là thứ sáng nhất, lung linh nhất và đầy ắp tiếng cười tiếng nhạc nhất thành phố đêm hôm đó. Hát cho nguyên cái Quảng Bình bé bé xinh xinh: Checked.  

2 tuần ở Quảng Bình được gói gọn lại trong 2 phút

Hả hê với bao nhiêu là thính đã thả lại chốn này, Uyên cuối cùng cũng mãn nhãn yên tâm để xách thân tiếp tục Bắc tiến. 2 tuần trong hành trình 2 tháng cho một địa điểm không phải quá nhiều cũng không phải ít ỏi, nhưng chưa bao giờ Uyên rời đi nơi nào mà Uyên phải tốn công nhớ nhung lưu luyến bịn rịn như ở nơi đây, bởi Quảng Bình xấu tính quá, tham lam quá, thích giấu tim con người ta để người ta phải có cớ quay lại tìm. Bây giờ Uyên chính thức chỉ còn một nửa con tim để tiếp tục lên đường, về với nơi con tim nguyên vẹn ra đời, là nhà – Nghệ An.

IMG 0108 EFFECTS 1
Đón ánh bình minh hoàn hảo cuối cùng trước khi tạm biệt Quảng Bình
received 1130326807049363

[Crazy Stupid Journeys] Sec 3: Mưa trên phố Huế

Ngẩn ngơ sau khi được anh tốt bụng thả ở bến xe Đà Nẵng, Uyên thất thểu bước lại gần chiếc bus cũ kĩ gắn chữ “Đà Nẵng – Huế”, biết kiểu gì cũng sẽ có người lại chèo kéo đi xe, Uyên chuẩn bị tâm lý sẵn sàng phòng thủ. Một bác giọng rặc Huế bắn một tràng tiếng anh cũng đặc nốt chất Huế “Huế xi ti Huế xi ti, ây ti thao dần, hia hia!!”, rơi vào tình huống khó đỡ lần thứ hai, Uyên cứ thế đâm thẳng kiếm tìm những chiếc bus khác, đi loanh quanh một hồi cuối cùng cũng quay về với bác người Huế, bảo “80 ngàn hả bác, bớt nữa không ạ?”, bác tròn mắt “Ơ con người Việt à, rứa mà bác tưởng bọn tây chớ”, mình thắc mắc quài làm sao mà cứ bị nhầm là tây, chợt cúi xuống nhìn lại bản thân từ trên xuống dưới thì đúng bây giờ nhìn chẳng khác nào bọn ba lô bẩn bẩn xấu xấu, da đến ngày thứ 7 đã bắt đầu đen nhẻm lên vì ham hố phơi nắng quá đà, thảm hại không chịu được!

Là người đầu tiên trên chiếc bus đi Huế, Uyên phải ngồi đợi hơn 30′ để chờ bác tài gom khách, hơn một tiếng sau, từ việc độc tôn con xe bus Uyên đã chuyển qua bị nhồi nhét vào một bên gần cửa sổ xe cùng một bác trai đem theo cơ man nào là gà vịt khoai sắn từ quê đi, tay xách nách mang để tràn ra hết cả chỗ để chân chỗ Uyên, thế là hơn một tiếng trong suốt hành trình Uyên được tận hưởng những mùi hương lạ lùng hấp dẫn từ những thức quà quê của bác trai, Uyên và bác chỉ biết nhìn nhau bối rối cả hơn tiếng đồng hồ ấy mỗi lần vô tình ngoảnh mặt chạm ánh mắt, cơ mà Uyên lại thấy vui đến lạ, bởi những nếp nhăn trên khuôn mặt từ một người lạ trong ít giây, mùi gió bụi thổi từ cửa sổ, con đường trải dài thẳng tắp núi non, cùng cả Angus & Julia Stone trong playlist vang lên theo từng nhịp của bánh xe bus đang đồng hành cùng Uyên trên điểm đến tiếp theo với cả một sự háo hức tột cùng, đó dường như là một trong vô vàn niềm vui nho nhỏ không nói nên lời của một kẻ độc hành.    

Huế là điểm đến đầu tiên Uyên có cơ hội được dùng đến Couchsurfing. Sau nỗ lực gửi request không thành từ trước chuyến đi một tuần cho một số host ở Hội An và Đà Nẵng, thì Uyên cũng đã thành công ở Huế. Host của Uyên là một chị gái Huế cực kì cực kì dễ thương, chị là Thy. Uyên cảm thấy mình là đứa may mắn nhất quả đất khi thời điểm chị Thy accept request của Uyên cũng là thời điểm chị Thy chính thức vào làm cho một hostel mới toanh ở Huế, cũng là hostel Uyên được offer hai đêm free cho những bạn trên cộng đồng Couchsurfing. Hostel có cái tên April, là tháng hostel được khánh thành, cũng là tháng bước vào một Huế thật sự – Huế của mưa.

Chủ hostel là chị Trang, cũng là một thành viên kì cựu của Couchsurfing, ngay thời điểm mở hostel, chị đã ban hành một cái deal chất nhất quả đất “Free 2 night stay for couchsurfers!”, và Uyên gần như là cái đứa mở hàng cho cái deal này, gần như thôi bởi cùng ngày Uyên đến thì có thêm hai bạn cũng là couchsurfer nữa tới, cả nam cả nữ, vui tung cửa nhà! Uyên cập bến April vào một trưa nắng gắt 38 độ, thế cơ mà Uyên chưa từng thấy hạnh phúc hơn, bởi chị Thy đã đợi Uyên cả tiếng đồng hồ và chào đón Uyên bằng một “bàn tiệc” đầy ắp bánh bột lột tôm do chính tay chị tự làm, bảo đợi Uyên đến mới dám ăn nên nguội hết cả rồi, yêu chịu không nổi!

Ở April Uyên có cả một gia đình mới từ couchsurfing, một anh bạn Việt phi xe máy từ Bắc vào Nam, hai cô bạn Pháp từ Lyon, một đôi hipster từ Tây Ban Nha đi xe máy từ Hà Nội, một đôi sửu nhi hitchhiking từ Thổ Nhĩ Kỳ tới Việt Nam (hai bạn ý lúc đến hostel là bằng taxi, sau hỏi ra mới biết là hitchhike được cả anh taxi luôn haha) và một đôi trẻ người Đức (sau này thành bạn hát hò cùng Uyên hehe), hostel lúc ấy cứ như tổ đội vô gia cư tầm cỡ thế giới vô tình gặp nhau ở cái đất Huế bé tíu tiu, thế mà lại cứ đầy ắp tiếng cười, tưởng chừng như gặp nhau từ cả kiếp trước.

Đến với Huế Uyên chẳng mong gì hơn bằng việc đi cho bằng hết, nhìn cho bằng hết những cái Huế nhất ở Huế. Uyên lại cảm thấy Uyên là người may mắn nhất quả đất, bởi nguyên hai ngày sau đó, Uyên được một local guide chính hiệu người Huế, đẹp trai ngời ngời, là hướng dẫn viên bán thời gian ở Huế, và cũng là bồ “bán thời gian” của chị Thy, dắt đi “mở mắt” từng ngóc ngách ở Huế. Chưa bao giờ Uyên cảm thấy một cái bàn thờ chứa đầy di ảnh của 13 đời vua Nguyễn nó lại đẹp đến như thế, cho đến khi Uyên nghe anh trai thổi hồn vào từng câu chuyện đằng sau những bức ảnh đó bằng cái giọng Huế ấm ngọt thanh thoát đến lạ lùng.

Anh sẵn sàng bỏ nguyên một ngày quần hết cái Đại Nội chỉ vì anh bảo “đã theo hướng dẫn viên rồi thì học cho hết hí, anh quần cho mi cả buổi mi học ọ luôn (translate: đã theo hướng dẫn viên rồi thì học cho hết nhé, anh dập cho mày cả buổi mày học cho chết luôn). Uyên lại tặc lưỡi “chơi luôn!”, kết cục cả một ngày hôm đó và nửa ngày hôm sau, Uyên ăn ngủ với cái Đại Nội và ba cái lăng, đến nỗi sau này khi quay lại sau một năm, Uyên vẫn còn cảm giác ngờn ngợn ngán ngẩm, nhưng từng chút kỉ niệm tiếng cười lưu lại ở đó thì vẫn luôn khiến Uyên mỉm cười mỗi lần nhớ lại. Hai bạn Pháp và anh bạn Việt bị Uyên và anh lôi đi cùng cũng siêng năng đu theo, chịu khó căng mắt rướn cổ ra chờ thông tin dịch lại từ Uyên sau mỗi lần Uyên nghe được thông tin mới từ anh trai, năm con người cứ thế xông pha hết ngách này ngóc kia dù mồ hôi mồ kê đầm đìa.

Huế không được dễ thương như Đà Nẵng, bởi Huế tiễn Uyên đi bằng những cơn thịnh nộ của cái đứa con gái ẩm ương mang tên Mưa Huế. Mà em ý không chịu tiễn bình thường đâu, phải tiễn theo kiểu Huế pha Sài Gòn em ý mới chịu cơ. Ngày cuối Uyên quyết định đi thưởng núi ở Bạch Mã, rủ thêm đôi bạn nghịch ngợm người Đức cùng anh người Việt, chị Thy và anh bồ Thy, bỏ hai bạn Pháp ở nhà bởi hai bạn ý có việc riêng, sáu con người ba chiếc xe, đâm thẳng về Bạch Mã. Chuyến đi sẽ kết thúc trong sự khô ráo và êm đẹp nếu sáu con người này không nổi hứng điên rồ lên đi tìm thấy cho bằng được con thác Đỗ Quyên – điểm đẹp nhất và cũng là điểm gần như xa nhất trong khu vực Bạch Mã.

Quãng đường đi tìm thác đó sẽ không là gì nếu không có sự xuất hiện của em gái mưa đỏng đảnh mang tên Huế Sài Gòn. Ẻm Huế vì ẻm dai kinh khủng dẳng, ẻm Sài Gòn bởi ẻm bất chợt hơn cả lũ gián trong nhà tắm nhà Uyên mỗi đêm. Đỗ Quyên chưa bao giờ xa đến thế, khó với đến thế trong vòng vỏn vẹn ba mươi phút, em Huế Sài Gòn đùng đùng dội thẳng cơn phẫn nộ lên sáu con người trong hoàn cảnh không có một thứ gì đem theo có thể chống được nước, giữa rừng thẳm lạnh buốt cảm như 15 độ C trong khi nhìn xuống dưới chân núi vẫn nắng chang chang. Đường đến thác Đỗ Quyên trong những đoạn đường cuối cùng xuất hiện một đoạn bậc thang sắt đã tan nát thủng lỗ chỗ, cả bọn nhìn nhau đắn đo không biết có nên đi xuống nữa không, bởi bây giờ nếu đi xuống thì khi phải đi lên lại sẽ là một sự đánh đổi không mấy đáng thử, bởi lúc đó mưa rừng lại bắt đầu dội xuống nặng hơn, lạnh hơn, đễn nỗi tay vịn đoạn thang cuối cùng cũng lăn ra long lóc dưới đất.

Uyên vẫn là cái đứa lì lợm cứng đầu không chịu khuất trước cảnh đi bộ mòn gót mà không nhìn thấy được thác, hô toáng lên trong cảnh mồm ngập nước mưa “lỡ rồi đi thôi!”. Cái hăng đánh chết cái dại, xuống tới nơi thì em thác Đỗ Quyên xinh đẹp chỉ còn được thấy một nửa, bởi nửa còn lại của ẻm đã bị cả tấn cây che phủ do cơn mưa đánh sập xuống. Thất vọng tràn trề, cả đội quay đầu lại trở về trong đầu chửi thề cái con mắc dịch tên Huế họ Sài Gòn. Lặn lội giữa cơn mưa giông ngược chiều gió, cả đội chật vật leo lên tìm đường về lại điểm xuất phát, khoảnh khắc đặt chân về đến con đường mòn vừa đúng lúc cơn mưa tạnh, cả lũ hét toáng lên “Let’s go back to the waterfall!”, mọi người vỡ òa lên cười sung sướng trong cái sự mỉa mai hài hước của câu vừa rồi mà trong lòng thấy sảng khoái lạ thường, đó luôn là cảm giác mình có được mỗi lần trở về từ núi rừng sông suối, mặc mệt mỏi đau đớn, cảm giác chinh phục được thiên nhiên luôn là cảm giác tuyệt vời nhất.

Đêm cuối ở Huế, cả gia đình April quây quần tổ chức tiệc lớn chia tay các bạn couchsurfers lên đường tiếp tục hành trình, ai cũng hồ hởi xắn tay vào bếp nấu bún bò Huế, mấy bạn Tây lăng xăng đi siêu thị kiếm cho bằng được bia Bỉ về mời các bạn Việt uống thử, anh bạn người Đức thì lân la phục vụ ca múa nhạc quần chúng, nào đàn nào loa nào máy. Cũng từ sự kiện này mình mới có thêm bạn cùng gu nhạc, vừa bật lên bản There’s too much love của Bella and Sebastian một cái, cả lũ nhảy dựng lên hét hò lắc lư, cảm tưởng như vừa tìm được đồng đội âm nhạc thất lạc bấy lâu nay.
[youtube https://www.youtube.com/watch?v=Jr4930v0yJI]

Bonus bản There’s too much love cho các bạn nghe, bản nhạc yêu thích nhất mọi thời đại của mình! Uyên và chị Trang host của April đêm hôm đấy ngồi lại trò chuyện tới khuya, tỉ tê mọi thứ trên đời về du lịch, về những dự định của chị, cả của Uyên, cả của April. Chị nhẹ nhàng bảo Uyên rằng sau này nhỡ có chán đi rồi thì về đầu quân cho chị, Uyên cũng nhẹ nhàng bảo lại là thế thì chị cho phép em về đầu quân theo mùa được không, mùa nào mưa to nhất em về mùa nấy, để mỗi lần em đi em còn thấy nhớ nhung để mà quay về.  

IMG 7423 scaled

Crazy Stupid Journeys

  | A   V I E T N A M   A D V E N T U R E|

 

Sec 1: Chuyến đi xám xịt và cuộc đánh cược đầu tiên.

Cách đây đúng 2 năm, bản thân đưa ra một quyết định khá chán (đối với thời điểm đó): nghỉ việc ở một vị trí quèn là waitress ở Domino’s Pizza sau hơn một năm, cầm trên tay số tiền hơi lớn (cũng đối với thời điểm đó) 5 triệu đồng sau hơn một tháng làm tụt quần. Kệ. Đi xuyên Việt.

Nói với chiếc đầu xinh xinh rằng “mày chán vãi shit Uyên ạ, có từng đấy tiền mà đòi làm việc cool ngầu, xuyên Việt mới được cơ!”. Cũng lo, lo cho cái tôi của bản thân từng bĩu môi dè bĩu các bạn bỏ việc với ước mơ chu du thế giới, với cái viễn tưởng tươi đẹp “this will be the coolest thing I’ve ever done”. Và cuối cùng thì, Uyên đã làm điều tương tự…

Vật lộn với con ba lô 8kg, trong kế hoạch là 8kg cho 1 tháng, bớt qua bỏ lại, xén cái này cắt cái kia, Uyên đã nê được con ba lô ấy lên lưng, lết cái xác còm trong chiếc quần Miên hoa hè, quần mà sau này dumbtard của Uyên gọi là “parachute pant” (sẽ kể sau), chiếc áo pull đen xấu xí mặc cho có cái gọi là phòng trừ lúc hết áo mặc sẽ vẫn còn dư nó để chữa cháy, Uyên lết thẳng đến bến xe. Đấy là một buổi sáng không thể thảm sầu hơn, trời xám xịt xấu xí đến nỗi không ai thèm ngẩng lên xem nó như nào (có mình ngẩng), nếu không có cuộc nói chuyện với anh Grab dễ thương cứu rỗi (Cuộc hội thoại đầy sự vớ vẩn), thì Uyên đây đã muốn chết ngất trong cái ẩm ương của thời tiết, và cả cái ẩm ương của chuyến đi này. Tạm bỏ qua chi tiết của 3 tiếng đồng hồ vật vã loăng quăng lấy vé hỏi vé vật vờ nhìn thời gian chạy qua sau đó, Uyên đã yên vị trên chuyến xe giường nằm xuất phát Sài Gòn đi Đà Nẵng, chặng đường đầu tiên.

Xe đánh cái két! Đầu đập vô cạnh xe, những tưởng đã đến nơi, nhưng Uyên không biết rằng sau giấc ngủ dài 2 tiếng mà Uyên cảm như 24 tiếng đã trôi qua, Uyên chỉ mới ra khỏi địa phận của Đồng Nai. Tuyệt! Cứ như này thì tết về đến là vừa đẹp. Liên tục câu chuyện tương tự gần 20 tiếng sau đó, sau 1080 lần dừng, xác Uyên đã đến địa phận Đà Nẵng, nhưng hồn Uyên vẫn còn phảng phất đâu đó ở đầu Đồng Nai. Sự kiện tiếp theo sau khi xác Uyên xuống khỏi xe, hồn Uyên mới chính thức biến mất hoàn toàn. Là một đứa thích làm liều, làm điều vớ vẩn, sau khi nghe lời khuyên của một chú già dễ thương bảo rằng “Con đi Hội An thì xuống ngay đây luôn đi, đỡ mất công xe chạy thẳng về bến xe Đà Nẵng, rồi lại phải bắt xe buýt đi ngược lại về Hội An nữa, đi từ đây gần hơn nhiều, bắt xe đi có 15 phút thôi là về đến trung tâm Hội An rồi”, Uyên hí ha hí hứng to mồm kêu bác tài cho con xuống đây luôn đi ạ. Thế là Uyên ra đi với cái viễn tưởng tươi đẹp một lần nữa. Xuống đến nơi nhìn xung quanh, không một bóng người, không một bóng xe ôm taxi xe buýt.

Loanh quanh một hồi thì thấy có một đường tắt bọc dưới một cái cầu, có một cô già xinh đẹp chỉ cho xuống đó bảo bắt xe ôm dưới đó, đứng ở đây không có xe đâu, thế là na cái balo chui xuống cầu, thấy có hai ba người nữa cũng đứng đợi xe, lân la đứng cùng. Đang nghĩ trong đầu là bắt xe từ đây chắc rẻ hơn là về Đà Nẵng đi xe buýt qua Hội An, 5 giây sau đó 3 bác xe ôm tấp tới hỏi đi đâu, bảo đi Hội An, từ đây tới trung tâm Hội An có 10km thôi, 3 bác ấy đồng thanh một giá “100 ngàn nha con”. Mình trố mắt bảo bắt buýt từ Đà Nẵng có 20 ngàn, đi hơn 30km, mà từ đây có 10km bác lấy con 100 ngàn?? Kỳ kèo mãi 3 bác bảo 60 ngàn giá cuối, vì từ đây ít bắt được xe lắm, không có taxi xe buýt gì đâu. Trong những phút giây nghiền ngẫm với hàng trăm sự cân nhân với chiếc não xinh đẹp, Uyên quyết định: ĐI BỘ!

Uyên ngoảnh mặt đi không thương tiếc cùng quyết tâm cao độ không hối hận mà “thôi 60 ngàn cũng được”, vừa ngoảnh mặt đi thì nghe mấy bác xe ôm lầm bầm “đi bộ cho chết cháy hả con”. Nghe vậy cũng hơi lung lay vì nhiệt độ lúc đó ở Quảng Nam là 39 độ, giữa 12h trưa, có một con điên đang lết bộ cùng cái ba lô 8 cân trên lưng, vừa bước đi vừa tự hỏi rằng có đứa nào hẩm hơn con này không. 5 phút lết bộ sau đó, Uyên đã đi đến hành động trong vô thức mà không ngờ tới mình sẽ làm: Giơ tay lên vẫy xin đi nhờ xe. Vẫy trong sự không ý thức, trong sự không mong chờ rằng có ai sẽ dừng lại, thì bất chợt một bóng hình của một chiếc cub 50 đang de xe ngược chiều lại làm Uyên phải nheo mắt lại. “nãy con vẫy tay với chú phải hôn?”, Uyên vừa trố mắt vừa nhướn tai lên nghe cho rõ cái âm sắc đặc sệt Quảng Nôm phát ra từ giọng của một chú già đen nhẻm, gầy còm, tóc muối tiêu cắt tỉa gọn gàng, đôi mắt nhăn nhúm đằng sau cặp kính lão to oảng. Uyên ú a ú ớ, “ơ nãy con vẫy tùm lum vậy á chú, con không nghĩ có người dừng lại đâu á”, Uyên lôi cái giọng nửa nam nửa trung ra đối thoại với con người xứ Quảng mà Uyên biết rõ Uyên không sớm thì muộn cũng phải dùng. Sau một hơi giải thích mớ bòng bong của bản thân, Uyên đã ngồi lên con cub 50 kêu như cái máy cày, thẳng tiến về Điện Bàn, dong theo Điện Bàn về tới Hội An.

Chú tên Nhân, làm mộc ở Cẩm Kim, cách chú nói chuyện về gia đình, về Hội An, về nghề mộc đúng chính xác những gì mình vẫn hình dung về con người xứ Quảng, mộc mạc chất phác, nghĩ gì nói nấy, không phô trương hoa hẹ. Sau quãng đường ngắn ngủi và 30′ nói chuyện trên con cub, Uyên và chú chia tay ở ngay bến xe Hội An, chú thả Uyên ở đó vì dễ tìm đường từ đó, lỡ may có lạc còn biết đường bắt xe quay lại.

Mình vẫn chìa tờ 20k ra đưa cho chú sau nỗ lực tiết kiệm ngu ngốc cho 60k, chú nhất quyết không lấy, bảo có đáng gì đâu, con cầm tiền đó mà tiêu cho việc khác. Tự nhủ, có những đứa vớ vẩn như mình mà vẫn được gặp người tốt như thế, thì trên đời này có quá nhiều thứ để mà trân trọng và trải nghiệm. Đút lại 20k vào túi, Uyên bước đi trong sự bồi hồi xen lẫn phấn khích, len lỏi một chút tự vấn cho sự liều lĩnh ngu ngốc của mình. Nhưng rốt cuộc thì Uyên đổi lấy cả tầng cảm xúc kỉ niệm bằng chính sự liều lĩnh ngu ngốc đó, và dám cả gan đánh cược cả tấm thân vàng son này chỉ vì một cuốc xe ôm. Vâng, những chuyến đi ngu ngốc điên rồ bắt đầu từ đấy…

(To be continued)