IMG 8739 scaled

#16: Một người truyền cảm hứng cho tớ, và lý do

IMG 0079

Đây là chú Phụng.

Lần đầu tiên mình gặp chú là vào một mùa hè nóng bỏng đầu tháng 6 năm 2016 ở Hội An.

Nếu phải dùng một câu ngắn gọn nhất để giới thiệu về chú, và cách mình và chú quen nhau. Thì đơn giản là: Chú Phụng là ba của chị quản lý homestay mình ở tại Hội An, từ Bình Dương ra thăm con và tình cờ trở thành bạn cùng phòng của mình trong 3 ngày.

2016 đánh dấu nhiều sự kiện kỳ thú trong cuộc đời mình. Và việc có một “người-bạn-đường-cùng-phòng” lớn tuổi hơn cả tuổi ba mình, cũng là một thứ để ghim vào ngăn của những thứ khó-mà-quên.

Phòng mình ở thời gian đó là một loại phòng dorm, nhưng là kiểu dorm mà bạn bước vào và tưởng là mình đi nhầm phòng. Vì cơ bản bạn không biết nó là phòng dorm hay cái phòng suites dành cho 3 người.

Và bạn sẽ càng nghi ngờ độ chính xác của việc bạn đi nhầm phòng hơn khi vừa bước vào, bạn thấy một chú già đang nằm gác chân thư thái trên một chiếc túi du lịch dạng tay xách ngang một ngăn kéo, thường có màu đo đỏ hay xanh xanh mà mấy ông bà dưới quê vẫn thường dùng.

Nhưng cuối cùng cái sự hoang mang bối rối đó của mình lập tức được giải tỏa khi một anh Tây vàng hớt hải bước vào, chỉ tay lên cái túi mình để tạm trên giường trong lúc nhắn tin cho chị quản lý xác nhận xem coi chỉ có đưa lộn phòng không và nói “Sorry that’s my bed”.

“Con đi bụi hả?” – đó là câu chào hỏi đầu tiên của chú Phụng với mình.

“Hì, dạ không chú, con đi du lịch chớ. Không nói là đi bụi được” – Mình tự ái đáp.

Có một cái ba lô, ở thì ở chung với người lạ, đi thì đi một mình. Quần áo thùng thình như vậy thì cũng gọi là đi bụi được rồi”. Chú biện luận lại một cách dõng dạc như quen mình được cả đời rồi.

“Hì, thiệt, nhìn qua thì con giống mấy đứa bụi đời thiệt. Mà con đang đi hưởng thụ nha chú. Chỉ là không phải sang chảnh thôi”.

Trải qua tám chục câu tám không liên quan, mình với chú mới tiến đến bước hỏi tên nhau, lướt qua lịch sử và sự tình dẫn đến chuyến đi của mình, một cách xã giao như bao người khác chắc chắn sẽ làm khi lâm vào tình cảnh được nhét chung vào một phòng toàn người xa lạ.

Hỏi ra mới biết, chú đi tới đây cũng cùng mục đích như mình mà thôi. Mỗi cái khác, là chú kết hợp đi thăm con – những đứa con cũng “giông giống” mình (trích lời chú): thích chạy nhảy lung tung, nay đây mai đó, thích tự do, làm đủ thứ trò trên đời ở khắp nơi. Mà ba mẹ không biết làm thế nào, thế là chạy theo con đi chơi cho vui 🙂

Chú kể chú theo lũ con đi chơi từ cái hồi nó còn lăn lộn đi làm ngành nhà hàng khách sạn bên Phần Lan, xong nó chán nó đi qua Singapore nó đi phụ bếp, rồi chán nữa nó lết xác qua hết mí nước Đông Nam Á nó làm. Bấy nhiêu lần nó chạy, là bấy nhiêu lần chú được chạy theo đi chơi. Và giờ chú đang ở đây, ngay cái xứ hái ra cả một núi tiền cho du lịch nước nhà mỗi năm. Mà giờ nữa, thì nó đã là chuyện quá khứ rồi.

Ba ngày ở Hội An, chú làm hướng dẫn viên cho mình – một đứa vừa kết thúc năm hai đại học ngành Du Lịch. Chú sành sõi Hội An tới từng kẽ răng. Chú đọc Hội An như một cuốn Cơ sở văn hóa Việt Nam (đừng hòng nghĩ tới cuốn Lonely Planet).

Người ta bắt một con xe shuttle bus đi chơi thì chú rủ mình đạp xe đạp, chạy xe máy giữa cái nắng 40 độ 🙂 Người ta đưa bạn tới chùa Cầu thì chú đưa mình đi Làng Lụa trước, giải thích cặn kẽ cách người ta nuôi tằm kéo sợi ra sao kĩ còn hơn hướng dẫn tại điểm. Người ta nhào vô Reaching Out uống trà người mù check in thì chú lôi mình đi uống trà người Hoa hãm ở cái chỗ mông quạnh nào đó không tên cạnh sông Thu Bồn. Người ta bảo tới Hội An điều đầu tiên phải làm là thưởng thực ẩm thực ở đây. Còn chú bảo tới Hội An điều đầu tiên phải làm là tránh xa ba cái khu ẩm thực đông đông trên khu trung tâm ra.

Mình cứ nhắm mắt xuôi tay theo chú, dù trước khi đi cũng chuẩn bị kĩ lắm. Mà thứ duy nhất không chuẩn bị được là va vào chú – một con người chỉ thích nói những điều đúng đắn. Chú làm mình nhớ tới Robert De Niro trong phim “The Intern”, mặt chú lúc nói điều đúng đắn và được công nhận nó đại khái như này:

Bố già học việc lôi cuốn nhờ hai ngôi sao đẳng cấp - Phim Âu Mỹ - Việt Giải  Trí

Cứ thế 3 ngày trôi qua ở Hội An mình và chú chỉ có duy nhất một cung thói quen: Sáng dậy đi cà phê ăn sáng, từ trưa đến chiều tối đi lục lọi Hội An, đến tối đi ăn và nằm tâm sự kể chuyện đời đến tờ mờ sáng. Một đứa 20 tuổi nằm nghe một chú già 60 tuổi kể chuyện, nó như kiểu cảm giác lúc bé được vọc tay vào thùng gạo xong chạm gần đáy thùng thì vớ được một quả hồng Xiêm mẹ dú hết 3 ngày vậy. Niềm vui với sự hào hứng nó rõ rệt mà chân thật đến từng kẽ tóc.

Hết 3 ngày ngắn ngủi, mình chia tay chú để tiếp tục lăn tới Đà Nẵng. Chú nằng nặc đòi chở mình ra bến xe dù nó cách homestay chỉ chưa đầy 3km, chỉ vì mình nói mình đi bộ và sau khi được nghe câu chuyện ngu xuẩn của mình trước đó. Chú bảo mấy đứa như mày lì lắm, phải chừng nào có chuyện đi mới biết sợ. Rồi 2 tháng tới mày ở đâu nhớ nhắn tin chú biết thường xuyên, để chú biết chú còn tới giải cứu mày.

Mình lại chỉ cười: “Hì, con đi du lịch mà chú, có phải đi bụi đâu, con nói chú rồi mà. Chú mà có ghé chỗ nào từ dọc này trở lên miền Bắc hai tháng tới nhớ gọi con nha, chú cháu ta lại đi chơi!”

Đó là lần cuối cùng mình gặp chú ở mạn miền Trung đi lên.


Một ngày đầy giông nào đó của tháng 10 năm 2019.

(Còn tiếp)

1570797042573 scaled

#09: Thư tình gửi Uyên

Sài Gòn, năm Covid thứ 2, không hồi kết.

Uyên mến,

Trong cơn ho muốn nổ lồng ngực, những cơn gió mát mùa trung hạ, mùi thơm phảng phất của chiếc gối mới được giặt tinh tươm, những mảng tường cũ kĩ đan xen chút xanh buồn bã ngoài cửa sổ, tớ muốn viết cho cậu vài dòng, như một cách để làm trọn vẹn một ngày lãng đãng của riêng tớ, và chỉ dành cho tớ.

Nhớ đến cậu, tớ liên tưởng đến một thứ gì đó thô ráp, không hoàn hảo, phức tạp nhưng đầy những xúc cảm. Nếu có thể lấy một thứ gì đó hữu hình để mô tả, nó đại loại như là đôi môi khô tróc khuôn chữ A của cậu, lấp ló hững hờ qua lớp khăn choàng cổ, vừa ngân nga những câu từ khó hiểu, vừa xuýt xoa giữa tiết chiều lạnh giá ngoài biển đông.

Tớ khó chịu lắm khi thấy một đôi môi như thế. Ngứa ngáy, đau rát, chỉ trực muốn bay vào lấy ngón tay quẹt một đường và xé toạc đống da chết trên đó ra, và bôi vào đó một lớp son dưỡng căng bóng. Nhưng lạ thế nào, khi nghĩ lại, nó sẽ không còn là cậu với đôi môi đỏ chót căng bóng đó nữa. Nó là một thứ hoàn hảo khác. Không phải là cậu.

Ở nhiều thời điểm, tớ đã thực sự muốn cậu thay đổi. Một điều mà bây giờ đã trở thành hiện thực, vì giờ đây cậu đã là một con “tắc kè hoa” như cậu vẫn thường tự gọi. Thiên biến vạn hóa, khó lường.

Cậu trưởng thành, tự lập, mạnh mẽ, bất kham. Cậu đa cảm, mong manh và sợ hãi. Tất cả những sự đối lập đó, vốn là cậu. Chưa bao giờ thay đổi. Chỉ là tớ chưa bao giờ nhận ra hết những điều đó.

Lạ thay, thứ thời tiết u ám, buồn bã, không một ánh mặt trời ửng hồng của Sài Gòn ngày hôm nay mà mọi người ca cẩm, lại là thứ làm tớ cảm thấy nhớ về cậu nhất. Không đẹp hoàn hảo, nhưng dịu mát, quen thuộc, và chân thật như những ký ức đẹp tớ vẫn thường giữ.

Những ngày như thế này sẽ không có nhiều đâu. Nhưng hãy cứ hướng về nó, vì một ngày nào đó, nó sẽ ở sẵn đó đợi cậu. Và tớ nữa.

Rất nhiều tình yêu.

Tớ của cậu.

Uyen

#28: Kể về một lần người lạ giúp đỡ bạn

Mình đoán đây không phải là một topic quá hào hứng để đánh dấu sự trở lại đầy lười biếng của mình sau cơn burn-out mình đã nhắc tới ở bài viết trước.

Nhưng đúng vào tầm này của 5 năm trước, mình đã có được một trong những kỉ niệm đẹp nhất của cuộc đời, qua hành trình xuyên Việt ngu ngốc một mình lần đầu tiên của thời sinh viên ngây dại. Và cũng là thời điểm mình được thật sự trải nghiệm sự giúp đỡ từ một người xa lạ hoàn toàn.

Nếu các bạn từng theo dõi series “Crazy Stupid Journeys” từ những ngày đầu lập blog, các bạn chắc hẳn biết đến trường sự của một con điên cứng đầu lạc lối ở Hội An là mình – được cứu vớt giữa cái nắng miền Trung 40 độ, lưng đeo một cục balo nặng gần 10 kí.

Còn nếu bạn chưa theo dõi, thì để tóm tắt lại câu chuyện một cách ngắn gọn nhất có thể, nó đại loại như thế này: Để tiết kiệm số tiền 20,000 đồng và quãng đường 30km đi xe buýt từ trung tâm TP Đà Nẵng đến Hội An, mình quyết định nhảy xuống xe khách giữa quốc lộ để cuốc bộ.

Nghe có vẻ hoang đường. Nhưng không, khi mình quyết định làm như thế, mình đã tính toán trước bằng việc nghe ngóng từ người ta rằng nếu xuống từ đây thì đi về Hội An chỉ còn có mấy cây số nữa thôi. Mình tự tin lắm. Xin xuống xe mà lòng đầy háo hức.

Sau đó mình chợt nhận ra rằng xung quanh mình chỉ là một quốc lộ trơ trọi không một dấu hiệu của sự sinh hoạt của loài người. Và điện thoại mình thì không có 3G. Và mình cũng không hỏi được ai, hay làm được gì ngoài việc đứng tưng hửng trong sự hoang mang.

Cho đến khi ở đâu xuất hiện 2 – 3 chú xe ôm đến mời chào. Mình thở phào, bảo sống rồi. Lon ton chạy lại hỏi đường để cuốc bộ về phía trung tâm Hội An. Các chú xe ôm nghe xong trố mắt lên chửi “Khùng hả, từ đây đi bộ tới Hội An là đuối á con. Phải hơn cả chục cây số đo. Lên đi chú chở đi”.

Nghe xong tới đó thì tất nhiên mình biết sẽ có kết cục không tốt, bởi mình biết với quãng đường đó, tiền xe ôm không thể dưới 50k được. Mà có rẻ hơn, thì nếu nó quá 20k, thì mình cũng không cam lòng mà đi, bởi đã đến nước bỏ cả xe buýt máy lạnh phà phà 20k để đi như thế này, thì cớ gì phải đi xe ôm cho mất giá trị.

“60k con đi không?”

“Dạ thôi chú ơi con đi bộ được rồi”. Lòng tự tôn của mình trỗi dậy.

Câu chuyện tự tôn kéo dài cho đến lúc cái nắng xứ Quảng làm mình chùn bước khi chỉ mới rảo đi được khoảng chục bước chân. Trong chừng 5 giây, mình đã nghĩ đến việc ngoảnh đít lại để bắt chuyến xe ôm 60k, vứt bỏ m. đi cái tự tôn của mình.

Thế nhưng đâu dễ thế được. Mình chiến đấu tiếp. Bằng việc dừng chân, và đứng đợi một điều kì diệu xảy ra cùng bàn tay thò ra đường vẫy lấy vẫy để. Mình biết ở Việt Nam làm trò này không dễ gì mà được, khéo lại còn dễ bị kì thị.

Nhưng có vẻ trời không đối xử bạc bẽo với một đứa ngu như mình. Điều kỳ diệu ấy đã xảy ra. Một chiếc cub 50 tè tè máy quay đầu dừng lại ngay trước mặt mình sau khi đã lỡ vượt qua khoảng chừng được 5m.

“Con đi đâu mà đi bộ vậy con?”

“Dạ con đi về trung tâm Hội An”

“Khùng mà đi bộ từ đây về đó. Lên đây chú chở!”.

“Mà con không đi xe ôm đâu nha chú, con không có tiền trả đâu”.

“Lên đi, chú không có lấy tiền con đâu. Nắng nôi thế này mà con gái đi bộ là chết đó”.

“Dạ con cám ơn chú!!!”

Ngồi sau lưng của một người lạ, tôi thấy mặt trời chói qua tim.

Tôi chợt nhận ra mình đang không đội mũ bảo hiểm. Và lúc đó nắng của 12h trưa lên đỉnh điểm. Ấm áp như chưa từng.

7svmbzk3 1387203728 1

#21: Một (nhiều) tai nạn bạn gặp phải

Mình không tự nhận mình là một đứa có một cuộc đời sóng gió.

Nhưng chắc chắn mình là đứa có một cuộc đời lắm vết sẹo (theo nghĩa đen) và lắm dở khóc dở cười nhất (chí ít là trong vô vàn người mình từng gặp)

Cũng như bao đứa nít ranh khác, mình là một đứa nghịch ngợm (cả thể chất lẫn tâm tinh thần)

Cuộc đời của một đứa con nít nghịch ngợm, nếu không làm gì quá đáng ngoài việc trèo cây hái trộm xoài gãy tay, leo lên núi thả dốc phanh xe đạp trầy tay, cầm bút chì chọc lên đầu bạn vì nó giành giật, trét mày đay lên ghế thầy cô cho ngứa chơi, vân vân và mây mây, thì cũng chẳng có gì đặc biệt để kể, cũng chẳng có gì phải bận tâm lo lắng

Thế nhưng mình lại là kết quả của một phép cộng trung bình của một đứa ngoan, một đứa giặc cỏ và một đứa chống đối xã hội. Cả ba đứa đập lại chia nhau một tí là tòi ra mình.

Điều này dẫn tới một điều khá hiển nhiên. Hành vi và cảm xúc của mình thay đổi liên tục như một con tắc kè bông (phải là tắc kè bông), và thêm một điều hiển nhiên nữa, là chẳng ai đoán nổi mình.

Tất cả những điều trên mình kể ra, cũng chỉ để nhấn mạnh cho mọi người thấy được cái tai nạn mà mình sắp kể dưới đây, là một tai nạn chẳng ai muốn tin là CÓ THỂ XẢY RA, nhưng hoàn toàn CÓ THỂ nếu trong bản chất hành vi của bản thân mình có khả năng biến nó thành CÓ THỂ.

Vào một ngày đẹp trời như bao ngày khác, mình và thằng bạn hơi thân vẫn hẹn nhau tí tởn ra quảng trường gần nhà để chạy bộ buổi sáng.

Vẫn như thường lệ, mình với nó lúc nào cũng sẽ chạy 4-5 vòng hình tròn tính từ cột cờ đã định sẵn. Nó là một thằng có sức khá bền, body ngon nghẻ, thể thao thuộc hàng không phải dạng vừa.

Mình thì cũng không phải dạng yếu ớt gì, cũng là đứa thể thao thường xuyên, nhưng sức bền thì chắc chắn không bằng nó.

Nhưng mình vốn là một đứa hiếu thắng, nhất là trong thể thao. Mình từng đập gãy chiếc vợt cầu lông xuống sân thể dục trong một buổi thi đấu bán kết ở trường cấp 3 chỉ vì thua cuộc (vâng mình đã từng gắt như thế).

Cái cơn hiếu thắng đó chưa bao giờ dập tắt trong mình, kể cả suốt quãng thời gian đi chạy bộ với thằng bạn mình. Mình luôn nghĩ trong đầu rằng: chạy bộ thôi mà không bằng nó ư? Phải chạy cật lực hơn nó.

Hầu như lần nào mình cũng cắm đầu chạy như trong một cuộc đua thực thụ. Và quên đi rằng, mình chỉ đang rèn luyện thể thao như bao người khác mà thôi.

Cho đến buổi sáng định mệnh đó, mình biết mình chẳng bao giờ có thể chạy lại một thằng như nó, thì mình bắt đầu bày trò. Một trò chỉ con nít mới bày ra. Một trò chỉ có tụi trẻ trâu mới chơi. “Tao thách mày chạy bộ ngược nhanh hết sức có thể mà không ngoái đầu nhìn!”. Mình đã hét lên câu đó sau 4 vòng chạy không ngừng.

Thằng bạn máu chó này của mình cũng không thua mình là mấy. “Chơi luôn!”. Mình bắt đầu cười đắc ý và hai đứa bắt đầu xoay người lại, cắm mông thoăn thoắt chạy ngược chiều đồng hồ, nhanh hết sức có thể.

Khi chạy đến đỉnh điểm của sự háo hức, hung hăng, mình đã đột ngột dừng lại như cái cách mà mình vẫn hay làm trong những mối quan hệ mình đã từng trải qua. Tạo hưng phấn cho đối phương lên đến đỉnh điểm rồi nhẹ nhàng cắt cái phụp. Done.

Mình dừng lại rất nhanh, nhẹ nhàng để nó chạy tiếp, trong cái hưng phấn khó dừng lại và kiểm soát được lực ma sát ngay lúc đó. Mình đứng cười hả hê vì bản mặt ngố tàu và điệu bộ chạy ngược của nó, mình biết nó sẽ ngã, vào một giây nào đó, và mình sẽ ôm bụng cười vì cú té của nó và vì sự ngây thơ nhận lời thách thức của nó.

Và quả nhiên nó té thật. Té rất mạnh. Vì tốc độ chạy của nó lúc đó có trời cũng chẳng ngăn lại kịp. Nhưng nó không té một mình nó, mà kéo theo một ông già ngay phía sau lưng nó. Và hiển nhiên, ông già là tấm đỡ lúc đó của nó.

Khoảng cách lúc đó giữa nó và mình là không xa, nhưng cú té xảy ra chưa đầy một giây đó đủ để mình kịp hét lên một tiếng “Đạt!” (Đạt là tên của nó), và tất nhiên, tiếng hét đó không đủ để dừng nổi cú té kinh hoàng đó.

Mình chạy lại, nụ cười hả hê dần tắt. Mình mau mắn đỡ ông già dậy, nhưng một điều mình không ngờ tới, là máu từ sau đầu ông già đã loang hết một khoảng sân quảng trường.

Lúc đó mọi người bu lại như kiến. Mình đã shock, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nghe thấy hàng đống tiếng xì xồ bên tai “Tổ sư cha chúng nó chạy gì mà làm ông già đến nỗi đó”. Lại là một lũ người lắm chuyện. Mình đã nghĩ trong đầu như vậy lúc đó.

Đạt nó bị shock toàn tập, nước mắt hắn ta bắt đầu lưng tròng, mặt mếu máo từ lúc mọi người cố gọi xe cứu thương, cho đến tận khi leo lên xe cứu thương ngồi cùng ông già. Mình trấn an nó bằng một câu vô nghĩa: không sao đâu.

Mình biết bản thân mình sẽ cảm thấy thế nào nếu bình thường có một chuyện gì đó xảy ra. Thường mình sẽ rất bàng quan. Nhưng lần này, mình bình tĩnh và không có một cảm xúc gì rõ ràng, chỉ là trống rỗng, trống rỗng đến lạ lùng và đáng sợ. Trước tiếng còi xe cứu thương inh ỏi và một ông già đang đeo ống thở với một cái đầu đầy máu, mình cảm thấy bình thản trước sự trống rỗng đó của bản thân.

Mọi sự việc xảy ra sau đó có thể kể ngắn gọn là ba mẹ mình và Đạt tới bệnh viện, làm toáng lên như mong đợi, người thân ông già kia đến trong sự hoang mang không biết chuyện gì đã xảy ra. Ông già hấp hối vì chấn thương mạnh sau đầu, nói không nên câu và gần như phải chấm dứt cuộc sống lành mạnh mỗi sáng dậy chạy bộ của mình. Mình và Đạt hiển nhiên ngồi lại trông nom và bắt đầu kể lại sự việc cho từng người đến thăm với sự hoang mang không kém, đơn giản vì chẳng biết phải kể từ đâu.

Từ vụ tai nạn mà có thể tóm gọn lại trong chín chữ là “suýt giết chết một ông già vì chạy bộ”. Cho đến nay đã là 8 năm trôi qua, và trong suốt 4 năm trong 8 năm đó, gia đình mình, và gia đình của Đạt đã phải qua lại thăm nom và bồi đắp cho ông già. Mình đã nghĩ ổng chắc cũng đi sớm thôi, mà tốt nhất là đi sớm, hết mệt mỏi. Mình đã thực sự nghĩ như vậy.

Khó để tả được cảm giác của mình trong suốt quãng thời gian đó. Nhưng mình vẫn một cách nào đó, mơ hồ biết rằng cảm giác trống rỗng vẫn còn ở đó. Không phải vô cảm, không phải hững hờ, không phải lạnh lùng. Đơn giản chỉ là trống rỗng.

Cho đến một ngày, mình gặp được người tước đi cảm giác đó của mình. Dù mình biết chỉ là tạm thời thôi. Nhưng nó giống như một sự tự do tuyệt đối. Mình thấy mình đang sống. Thực sự.

Và hôm nay mình ngồi đây, nhớ lại tai nạn mình đã gây ra cho ông già đáng thương đó. Chính xác hơn không phải là mình, mà là cái tôi của mình. Mình đã thôi thấy trống rỗng, và có một gì đó gợn gợn trong lòng. Thôi, đi ngủ thôi.

cover blog

[30 day writing challenge] #29: Một chuyến phiêu lưu mà Uyên rất muốn thực hiện

Năm 15 tuổi, mình có chuyến đi đầu tiên trong cuộc đời (theo mình nghĩ đó là một chuyến đi). Hai đứa con gái. Chạy xe đạp điện hơn 35 km đi từ trung tâm thành phố Vinh tới biển Cửa Lò. Dưới cái nắng gần 40 độ của mùa hè. Xe hết điện giữa đường, đẩy bộ hơn 2 cây số. Trở về trong nhễ nhại mồ hôi và mệt mỏi đến muốn ngất xỉu. Mình đã nghĩ đó thực sự là một chuyến phiêu lưu.

Năm 16 tuổi. Mình có một ban nhạc của riêng mình. Đập phá. Rock rít. Biểu diễn này biểu diễn kia. Ngày tập nhạc tối đi hoang. Mình là đứa bé nhất trong band, còn lại toàn 8x, được đưa đi khắp nơi cùng trời cuối đất. Khám phá hết ngóc này ngách kia ở Nghệ An, ngồi trên những chiếc xe dị nhất phố, làm những điều ít đứa nào đang ở độ tuổi cấp 3 cắp đít đi học mặc đồng phục làm. Mình đã từng nghĩ nguyên tháng năm cấp 3 của mình là cả một cuộc phiêu lưu.

Năm 18 tuổi. Mình chuyển vào Sài Gòn học đại học. Thế giới xung quanh thay đổi hoàn toàn. Ai cũng nhanh nhẹn, năng động. Ai cũng có một lối sống khiến mình không thể an tâm mà ngồi yên một chỗ. Thế là mình bắt đầu những chuyến đi thật sự, ngắn và gần thôi, một phần để phục vụ cho ngành Du Lịch đang học, một phần để thỏa mãn cái ham muốn khám phá vạn vật xung quanh. Hà Tiên – Kiên Giang là vùng đất xa nhất lúc bấy giờ mình đặt chân tới. Được ăn ngủ với dân trên đảo, câu mực đánh cá, bơi giữa biển xanh cát trắng hoang sơ, trèo lên hải đăng cao vút hát hò ầm trời,..Và tất nhiên, đối với mình đó đã là cả một cuộc phiêu lưu, và sau đó kéo theo cả những chuỗi phiêu lưu nhỏ bé khác.

Năm 20 tuổi. Mình quyết định dành nguyên 3 tháng hè. Chất (đúng nghĩa chất) ba lô lên và thực hiện chuyến đi dài nhất một mình đã ấp ủ từ bấy lâu: Xuyên Việt. Mình gặp hàng trăm khuôn mặt mới lạ. Nói chuyện với họ, ở cùng họ, ăn cùng họ, được giúp đỡ bởi họ, và sau này, trở thành những người tri kỉ qua những câu chuyện phiếm về những trải nghiệm ngoài kia. Mình đã được thật sự bước ra ngoài, hít thở, lăn lê với từng ngóc ngách của từng vùng đất mình đi qua. Đối với mình, chuyến đi này, đã, và sẽ mãi là cuộc phiêu lưu đáng nhớ nhất của cuộc đời. Và mình đã từng coi nó là cuộc phiêu lưu lớn nhất quãng thanh xuân của mình cho tới bây giờ.

Năm 22 tuổi. Mình rẽ hướng công việc sang một vai trò hoàn toàn mới, một công việc cho mình cơ hội được đi nhiều hơn, cọ xát với con người nhiều hơn, và bù lại lượng kiến thức và trải nghiệm cần được bồi đắp cũng nhiều hơn gấp bội lần. Mình lao vào làm như một con thiêu thân, dẹp gần như toàn bộ những sở thích và mối quan tâm của bản thân sang một bên, và chấp nhận đánh đổi một số thứ để được lăn lộn trong môi trường đó. Với mình, đó là cả một cuộc phiêu lưu.

Năm 23 tuổi. Mình bắt đầu nhận ra một số thứ mình có khả năng làm tốt, và một niềm hứng thú mạnh mẽ ở lĩnh vực mà mình mới bắt đầu tìm hiểu về nó. Mình kiếm ra được những đồng tiền đầu tiên từ việc blogging, và những kết quả tích cực nhất định sau 1 năm ròng rã gõ phím và chăm chút cho đứa con tinh thần của mình.

Và như bao nhiêu người khác. Mình đã có lúc chán nản, mất hết động lực để tiếp tục. Mình bị xoáy vào nỗi lo cân bằng cuộc sống giữa sở thích, đam mê và kinh tế. Mình loay hoay không biết làm gì tiếp theo. Mình phân vân giữa những chuyến đi đầy trải nghiệm, giữa sự ổn định của một công việc có thu nhập đều đặn, giữa những mối quan hệ vừa mới mẻ vừa lạ lẫm.

Mình muốn được biến giấc mơ đi bộ xuyên Đông Nam Á thành hiện thực. Mình muốn kiếm được một nguồn thu nhập ổn định để giúp mình đi được nhiều nơi hơn. Mình muốn vừa được đi, vừa được làm. Mình muốn yêu và được yêu thật nhiều. Sẽ chẳng có một điều kỳ diệu nào xảy ra để cứu giúp mình ra khỏi trận chiến ngổn ngang và những trận mưa câu hỏi cần lời giải đáp này. Ngoài bản thân mình. Mình đoán đây sẽ là chuyến phiêu lưu lớn nhất mà mình khao khát được tung hoành, được sống và trải nghiệm nhiều nhất có thể: Đi tìm chuyến phiêu lưu của riêng mình.

IMG 1363
Hình ảnh Uyên yêu thích nhất trong những cuộc phiêu lưu của mình.

50326209 394870827948590 7493041773288095744 n

[30 day writing challenge] #1: Điều thú vị nhất ở bản thân bạn

Hồi còn bé (và cả cho đến bây giờ), mình luôn là một đứa thích được khác biệt. Mình đoán rằng bất kỳ đứa trẻ nào ở cái độ tuổi dở dở ương ương như mình cũng đều thích được khác biệt, để chứng tỏ và thể hiện mình với số đông.

Mình có đủ tất cả những yếu tố để trở thành một đứa tạm gọi là “khác biệt”.

Mình có thể gồng lưỡi tròn như một quả mận – trò mà mình thách thức tất cả mọi người xung quanh làm và chẳng ai làm được (cho đến tận bây giờ).

Mình có thể chuyển 3 giọng 3 miền khác nhau chỉ trong vòng một nốt nhạc mà chẳng lệch giọng nào.

Mình có thể hát lại được toàn bộ một bài hát tiếng anh không sót một chữ chỉ sau một hai lần nghe thoáng qua.

Mình có thể nhái được vô số giọng các quốc tịch nói tiếng anh chỉ trong một thời gian ngắn

Mình có thể ngồi chết một góc trong lớp học không nói một từ nào với bất kỳ ai nguyên một ngày trời

Mình chọn làm bạn thân với một đứa chẳng ai thèm chơi trong lớp

Mình thắt dây giày mỗi ngày một kiểu và hai chiếc hai bên không chiếc nào giống chiếc nào

Mình ngân nga dãy dụa theo Children Of Bodom thay vì DBSK giữa đám cấp 2 cùng lứa

Mình không hề dị biệt. Nhưng mình đã thực sự tách biệt bản thân với mọi người. Và mình thích điều đó. Mình nghĩ mình là một đứa thú vị.

Cho đến khi mình lớn. Thế giới của mình trở nên phức tạp hơn. Mình bắt đầu đi học đại học. Rồi đi làm, toàn những công việc phải tiếp xúc và làm việc với nhiều kiểu người khác nhau, và đòi hỏi một tính cách thích ứng và sôi nổi cực kỳ cao, nhất là trong môi trường năng động như ở Sài Gòn – nơi mình đang sinh sống và làm việc.

Mình đã thay đổi. Rất nhiều. Nhưng là một sự thay đổi trong giới hạn bản chất của mình. Chưa bao giờ mình nghĩ mình sẽ trở thành một hướng dẫn viên du lịch (mặc dù mình học chuyên ngành về hướng dẫn du lịch), đứng cầm míc và thuyết minh hằng hà sa số thứ về văn hóa, chính trị, tôn giáo, làm hoạt náo trên xe, bắt chuyện với khách này khách kia, chiều lòng, chăm sóc khách còn hơn người nhà của mình.

Chưa bao giờ mình nghĩ mình sẽ ngồi đây, bằng cái giọng văn xấc xược của mình, gõ lấy gõ để chỉ vẽ các bạn đi du lịch như thế này thế kia (mình đã từng rất ghét các kiểu review du lịch này nọ).

Cũng chưa bao giờ mình nghĩ mình sẽ làm ở một công ty nào đó, ăn vận đẹp đẽ, và sở hữu một sự tự tin nhuốm đầy mùi “kiếm được tiền” và “ham kiếm tiền”.

Thế nhưng, có những điều mà bạn phải thực sự đâm đầu vào nó. Tự do cho nó tung hoành. Sai. Sửa. Rồi lại sai. Rồi chất vấn đúng sai. Rồi tự vấn rằng đâu mới là bản chất thật của mình, đâu rồi con Uyên “cá tính”, “khác biệt” của ngày xưa? Đâu rồi Uyên của những chiều rong chơi vô tư lự ôm đàn hát ngoài biển đông?

Tất cả những vật lộn đó với bản thân, hỏi Uyên có thấy khó chịu, có buồn không, khi dường như Uyên đang đánh mất chính bản thân mình? Thì Uyên sẽ trả lời chắc chắn không! Vì so với việc được khác biệt và thú vị chỉ trong mắt của những kẻ mộng mơ và thế giới cô lập của bản thân, thì khả năng “trở nên bình thường” trong vô vàn cái khác biệt đối với Uyên, còn thú vị và hào hứng hơn gấp bội lần.

Tắc kè hoa biến hóa khôn lường không phải vì nó đang muốn chứng tỏ sức mạnh của nó. Mà vì nó đang cố gắng kiếm cho bản thân nó những thế giới yên bình riêng.